Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 731: Liên Vạn Lý Với A Phượng

A Phượng băng lãnh, trực tiếp đánh thẳng một quyền.

Oanh!

Trường đao mạnh mẽ bị cỗ lực lượng này bức ngừng.

Mà đúng lúc này, trường đao lui sau, một nữ tử đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó, tay phải đột nhiên bắt lấy chuôi đao, sau đó xoay tròn.

Ầm!

A Phượng liên tục lui lại mười trượng!

A Phượng nhìn nữ tử xuất hiện trước mặt, nữ tử mặc một bộ hắc y, trên váy thêu hắc phượng ngưng thực như thật, hai mắt phượng hoàng như điện, ngạo thị thương sinh.

A Phượng nhíu mày:

Sắc mặt A Phượng trở nên dữ tợn, hai tay nắm chặt, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể trào ra, đúng lúc này, một thanh âm vang lên:

- Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn chết!

Oanh!

A Phượng quay người hằm hằm nhìn Mạc Tà:

Đám người dồn mắt nhìn Diệp Huyền, bởi nơi đó, chỉ còn có hắn.

Nghe thanh âm này, A Phượng lập tức ngẩn người.

- Ngươi là ai, chúng ta chưa từng thấy ngươi.

Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng Mạc Tà:

Nhìn thấy cảnh này, A Phượng lập tức trở nên dữ tợn, vọt thẳng tới Diệp Huyền, mà lúc này, nữ tử mặc hắc y đột nhiên biến mất…

Nữ tử không để ý tới A Phượng, lại quay đầu nhìn Diệp Huyền cùng Tả Thanh giao chiến, giờ khắc này, chiến đấu đã kết thúc.

- Lui ra!

Ánh mắt đổ dồn ra sau lưng Mạc Tà, một nam tử xuất hiện, người này, chính là Tả Thanh, chỉ có điều, sắc mặt Tả Thanh hiện tại cực kỳ tái nhợt, không có nửa phần huyết sắc, hơn nữa còn vô cùng suy yếu.

Một tiếng nổ lớn vang lên, A Phượng lập tức ngừng tại chỗ.

A Phượng kinh ngạc nhìn Tả Thanh:

- A Phượng…

Đám người cũng ngẩn cả người.

Nơi xa, Diệp Huyền cầm trường kiếm chống đất, thoạt nhìn như vô cùng mệt mỏi.

Nói xong, hắn nhìn sang Diệp Huyền:

Nữ tử này, hắn đương nhiên biết, chính là Liên Vạn Lý!

Tả Thanh nói khẽ:

Diệp Huyền gật đầu.

- Ngươi…

Diệp Huyền sửng sốt:

- Nghe nói ngươi ở đây, nên ta tới tìm ngươi!

Liên Vạn Lý mỉm cười:

- Còn chưa chết!

Hắn chưa từng quên nữ tử này!

Liên Vạn Lý cười nói:

- Rất kỳ quái sao?

- Ngươi thắng!

- Ngươi…

Diệp Huyền lau máu trên khóe miệng, sau đó nhìn sang nữ tử mặc hắc y, hơi kinh ngạc:

Vừa rồi, hắn lợi dụng Không Gian đạo tắc phá linh khí, sau đó lại một kiếm chém “Khí thân” của Tả Thanh, như hắn sở liệu, không có linh khí, “Khí thân” này của Tả Thanh cũng không thể phục sinh.

- Tìm ta làm gì?

Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn:

- Chơi a!

Diệp Huyền vô thức hỏi:

- Chơi cái gì?

Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi muốn chơi gì?

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, Liên Vạn Lý quay người nhìn về phía A Phượng:

Nhìn hai bộ thi thể trên đất hồi lâu, cuối cùng Diệp Huyền nhìn sang Thiên Sát:

Hết sức tàn nhẫn, nhưng lại không thể làm được gì!

Hơn nữa, muốn cứu cũng không được! Bởi một bên có người xuất thủ can thiệp, bên kia cũng sẽ có người xuất thủ ngăn cản!

Từ trước tới nay, Vị Ương Tinh vực đã chém không ít tộc nhân Ma Kha tộc, mà người Ma Kha tộc cũng không chịu kém hơn ai.

Đơn đấu, sinh tử tự phụ, người ngoài không nhúng tay!

Không phải bọn hắn vô tình, mà đây là quy củ của Vị Ương Tinh vực cùng Ma Kha tộc!

Nữ tử tên A Phượng lập tức bị chém lui, nhưng đã lập tức lại xông lên…

Nhìn hai người giao thủ, Diệp Huyền thầm khiếp sợ, bởi thực lực Liên Vạn Lý mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Rất mạnh!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, kỳ thực, người trưởng thành không chỉ có hắn, trong lúc hắn trưởng thành, người khác cũng trưởng thành.

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới đám Mạc Vân Khởi, không biết bọn hắn hiện thế nào!

Có điều hẳn cũng không kém đi, dù sao hắn cũng đưa về không ít Tử Nguyên tinh cùng thiên tài địa bảo!

Đám Mạc Vân Khởi tuyệt sẽ không kém đám của Thiên vực, thứ bọn hắn thiếu, chỉ là tài nguyên!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu, cách không xa, hai người chiến với Thiên Sát Địa Sát đã ngã xuống.

Trên Táng Thiên trường thành, đám Chiến Quân cũng không xuất thủ hỗ trợ.

Oanh!

Liên Vạn Lý mỉm cười, tay cầm Thanh Long đao xông tới, chém.

Thanh âm vừa dứt, nàng trực tiếp bước tới.

- Đang có ý đó!

A Phượng cười lạnh:

- Chúng ta tới chơi chút chứ?

- Chúng ta cũng tới chứ?

Thiên Sát nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi cũng thụ thương, ta cũng bị thương, rất công bằng!

Thiên Sát gật đầu nhìn Diệp Huyền:

- Được!

Thanh âm vừa dứt, hắn lập tức vọt tới, nhưng lúc lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay người rời đi.

Sau lưng, Thiên Sát còn đang xông lên, nhưng vừa tới sau lưng Diệp Huyền, đầu đã trực tiếp rớt xuống!

Vô thanh vô tức!

Nhìn thấy cảnh này, đám người câm nín!

Cách không xa, Mạc Tà nhìn chằm chằm Diệp Huyền, mặt không biểu tình.

Cảnh vừa rồi, chỉ có mấy người nhìn thấy Diệp Huyền xuất kiếm, hắn chính là một trong số đó!

Bên cạnh, Tả Thanh trầm giọng:

- Không thể! Tuyệt đối không thể!

Mạc Tà nói khẽ:

- Hắn thi triển bí pháp! Bí pháp kia khiến kiếm của hắn nhanh hơn năm sáu lần, tốc độ này, Thiên Sát không ngăn cản được!

Tả Thanh trở nên khó coi:

- Gấp năm lần? Như vậy chẳng phải vô địch sao?

Mạc Tà nhìn sang Diệp Huyền:

- Hiện hắn hết sức suy yếu, ai cũng có thể tùy tiện chém giết hắn!

Tả Thanh yên lặng.

Hiện là lúc Diệp Huyền suy yếu nhất, mà lúc này, bọn hắn lại không thể xuất thủ.

Bởi Diệp Huyền đã chạy mất rồi!

Coi như không chạy, bọn hắn cũng không xuất thủ, nếu xuất thủ trong lúc này, Ma Kha tộc sẽ bị Vị Ương Tinh vực coi thường.

Vị Ương Tinh vực thua được, Ma Kha tộc cũng thua được!

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn truyền tới, đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nữ tử tên A Phượng của Ma Kha tộc liên tục lùi lại, trực tiếp lui hơn trăm trượng!

A Phượng vừa dừng lại, khóe miệng khẽ tràn máu tươi.

Đối diện, Liên Vạn Lý nhìn qua A Phượng, cười nói:

- Đao của bổn vương, có lợi hại không?

A Phượng gắt gao nhìn Liên Vạn Lý. Liên Vạn Lý lại vuốt nhẹ tóc mai, cười nói:

- Có vẻ không phục?

A Phượng cười gằn:

- Không phục!

Liên Vạn Lý gật đầu:

- Bốn vương đánh tới khi ngươi phục mới thôi!

Thanh âm vừa dứt, nàng lại cầm đao vọt tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, những nơi đi qua, không gian không ngừng rung động.

A Phượng dần trở nên dữ tợn, hai tay đột nhiên vỗ xuống đất.

Oanh!

Mặt đất ầm ầm vỡ tan, một đạo tàn ảnh lóe lên.

Sau đạo tàn ảnh này, là vô số tàn ảnh!

Nơi xa, Liên Vạn Lý khẽ đảo cổ tay, một đao từ trên chém xuống:

- Đánh chết ngươi!

Một đam chém xuống.

Xùy!

Không gian như giấy, trực tiếp bị chém rách.

Nắm đấm A Phượng đột nhiên oanh ra, gầm thét:

- Phá!

Oanh!

Không gian bốn phía bỗng nhiên run lên, một bóng người liên tục lui lại.

Bóng người này, chính là A Phượng!

A Phượng vừa dừng lại, Liên Vạn Lý đã cầm Thanh Long đao trong tay ném tới.

Xùy!

Trường đao xẹt qua, không gian phá toái, từng âm thanh bén nhọn vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận