Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 891: Ta Nói Chuyện, Không Nên Xen Vào!

Nhìn thấy bảy người vọt tới, Diệp Huyền cũng biến sắc, hắn không nghĩ tới lão đầu này quả quyết như thế!

Đánh thắng?

Đương nhiên là hắn đánh không lại!

Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Thanh:

- Nhanh thông báo cường giả Đường gia, cứ nói Tần gia làm phản rồi!

Nói xong, hắn bấm tay điểm một cái, một viên truyền âm phù bay tới trước mặt Đường Thanh.

Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó ngón tay ngọc của nàng nhẹ nhàng bóp viên truyền âm phù kia, truyền âm phù trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, tiếp theo, nàng nhìn về phía cường giả Tần gia:

- Bọn họ lập tức tới ngay!

Một kiếm này vừa chém xuống ——

Hắn bay xa mấy trăm trượng!

Diệp Huyền đột nhiên thu Đường Thanh vào trong Giới Ngục tháp, sau một khắc, hai tay của hắn cầm kiếm chém thẳng về phía trước!

Diệp Huyền bay ra ngoài ngay lập tức!

- Ngươi cho rằng làm như vậy có thể chuyển nguy thành an? Giết! Nhanh giết!

Vừa dứt lời, Trấn Hồn kiếm rung động mạnh, một cỗ lực lượng thần bí xuất hiện, sau một khắc, trước mặt hắn không xa, một tên cường giả Tần gia đang xông về phía trước đột nhiên dừng lại, trong mắt hắn xuất hiện sợ hãi và khủng hoảng.

Cường giả Tần gia dừng lại.

Dương Diệp vừa dừng lại, đám cường giả trước mặt hắn muốn xuất thủ lần nữa, lúc này, Diệp Huyền cầm Trấn Hồn kiếm trong tay điểm thẳng về phía trước:

Vừa dứt lời, bảy người đồng loạt ra tay.

Sắc mặt lão giả cầm đầu khó coi tới cực điểm, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nhe răng cười:

Oanh!

Linh hồn đã không còn!

Cùng lúc đó, hắn trực tiếp vận dụng Long Hồn và Long lực, còn có lực lượng Ma Kha.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả cường giả Tần gia đều nhìn nhau, trong mắt sinh ra một ít khiếp sợ và kiêng kị!

- Điểm!

Những người khác dồn dập dừng lại, đều nhìn sang tên cường giả kia, lúc này, hai mắt gã cường giả kia đã mất đi màu sắc!

- Chết đi cho ta!

- Hắn bị cắn trả, nhanh, giết hắn, nhanh. . .

- Cứu. . .

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền, cách đó không xa, sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, phong mang tất lộ.

Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, lần này, trong mắt bọn họ đã mang theo kiêng kị nồng đậm.

Một kiếm, linh hồn tan biến?

Cổ quái!

- Kiếm này có gì đó quái lạ!

Cho dù là lão giả dẫn đầu, trong mắt hắn cũng có e dè, hắn nhìn thoáng qua kiếm trong tay Diệp Huyền:

Lúc này, lão giả cầm đầu Tần gia lại nói:

Hắn còn chưa nói xong, thân thể đã cứng đờ, hai mắt nhanh chóng mắt đi tiêu cự, không còn thần thái.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người thay đổi.

Lại miểu sát một tên cường giả Đạo cảnh?

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chỉ vào một tên cường giả Thủy Đạo cảnh:

Tên cường giả kia hoảng sợ nói:

Linh hồn!

Vừa dứt lời, tên cường giả sợ hãi khi bị Diệp Huyền dùng Trấn Hồn kiếm chỉ thẳng vào người, hắn không ngừng lui về phía sau, nhưng mà, còn chưa lui mấy bước, hắn cảm giác có cái gì trong người mình đang biến mất!

Tất cả mọi người đều nhìn kiếm trong tay Diệp Huyền!

Trấn Hồn kiếm!

Diệp Huyền nhếch miệng cười nói:

- Không có gì quái lạ, thật, ta hiện tại đã bị cắn trả, không thể xuất thêm kiếm nào nữa. Mau tới đánh ta đi!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, lão giả dẫn đầu đám người Tần gia nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, một lát sau, hắn đột nhiên nói với một tên cường giả Tần gia khác:

- Hắn nhất định đã bị cắn trả, mọi người cùng nhau xông lên, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!

Nói xong, hắn muốn xông tới, nhưng hắn phát hiện, trừ chính hắn ra, những người khác không hề động đậy!

Lão giả ngây người, sau đó tức giận nói:

- Hắn đã mệt bở hơi tai, hiện tại là thời cơ giết hắn tốt nhất!

- Các ngươi tới rồi!

Nghĩ đến đây, hắn muốn xuất thủ, lúc này, Diệp Huyền đứng cách đó không xa đột nhiên gào thét:

Nhưng hắn biết rõ, hiện tại là thời cơ tốt nhất của hắn!

Thế nhưng, hắn cũng sợ, sợ Diệp Huyền còn có năng lực xuất một kiếm!

Trực giác nói cho hắn biết, Diệp Huyền nhất định đã nỏ mạnh hết đà, chỉ cần đè mạnh một cái là phá hủy!

Kiếm của Diệp Huyền quá quỷ dị!

Dường như Diệp Huyền đang cố ý dẫn dụ bọn họ ra tay!

Lúc này, lão giả cầm đầu Tần gia đột nhiên tức giận nói:

- Hắn đang cố làm ra vẻ.

Vừa dứt lời, hắn quay người nhìn sang Diệp Huyền:

- Ngươi gạt được bọn họ, lại không lừa được lão phu!

Nói xong, hắn xông thẳng về phía Diệp Huyền.

Vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, tay hắn cầm Trấn Hồn kiếm chỉ vào lão giả kia, người sau thấy thế, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vội vàng dừng lại, đồng thời lui về phía sau mấy chục trượng!

Mọi người: . . .

Lão giả nhìn Diệp Huyền, mặc dù hắn không có chuyện gì nhưng thân thể lại run như cầy sấy.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám cường giả Tần gia biến thành khó coi!

...

Mọi người: . . .

- Ta, ta bị cắn trả! Ta một chút khí lực cũng không có! Ngươi, các ngươi mau tới đánh ta đi! Thật, ta không có lừa các ngươi! Ta cầu các ngươi! Đánh ta đi! Ta rất ngứa da lắm!

Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lau mặt một cái bên trên mồ hôi lạnh, sau đó nói:

Chúng người đưa mắt nhìn nhau, liền tại bọn họ lưỡng lự lúc, cách đó không xa Diệp Huyền đột nhiên 'Ai u' một tiếng.

Tiếng gào của hắn to như sấm sét.

Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt, mang theo một tia dữ tợn, giống như con thú bị thương nổi điên.

Tần gia, lão giả dẫn đầu đột nhiên nói:

- Nếu chúng ta bị một mình hắn chấn nhiếp, ngày sau, chúng ta nhất định sinh ra tâm ma, không cách nào tiến thêm nửa bước!

Nghe vậy, mọi người yên lặng.

Đúng như lão giả nói, nếu đám người bọn họ bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu dọa sợ, việc này truyền đi không dễ nghe, trong nội tâm bọn họ cũng sinh ra e dè và sợ sệt.

Một khi nội tâm sinh ra sợ sệt, nó sẽ biến thành tâm ma!

Nghĩ đến đây, mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng lao về phía Diệp Huyền.

Nơi xa, sắc mặt Diệp Huyền vẫn không thay đổi, tay phải hắn nắm thật chặt Trấn Hồn kiếm, một cổ lực lượng cường đại ngưng tụ vào cánh tay phải của hắn.

Đúng lúc này, phía chân trời xa xôi xuất hiện vài đạo khí tức cường đại.

Nhìn thấy việc này, đám cường giả Tần gia cùng dừng lại, lão giả dẫn đầu nhìn về phía chân trời, sắc mặt hắn biến thành khó coi!

Cường giả Đường tộc!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ta đầu hàng!

Đám người Tần gia nhìn về phía Diệp Huyền, giữa chân mày Diệp Huyền xuất hiện một tiểu tháp hư ảo, ngay sau đó, tiểu tháp hư ảo lập tức bay tới trước mặt đám cường giả Tần gia!

Đám người Tần gia ngạc nhiên, Diệp Huyền đang làm gì?

Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt mọi người đều nhì thẳng vào tiểu tháp!

Nhìn tiểu tháp, sắc mặt đám người Tần gia biến thành ngưng trọng, dĩ nhiên, càng nhiều chính là tham lam!

Lúc này, một tên cường giả Tần gia đột nhiên nhìn về phía lão giả dẫn đầu:

- Tần Minh, cầm hay không cầm!

Lão giả dẫn đầu gọi là Tần Minh đột nhiên tỉnh táo lại, cường giả Đường gia đã sắp tới ngay, cầm hay không cầm?

Ngay lúc này, Tần Minh vươn tay bắt lấy Giới Ngục tháp:

- Đi!

Vừa dứt lời, đám người Tần gia trực tiếp xoay người bỏ chạy!

Mà lúc này, cường giả Đường tộc chạy tới.

Diệp Huyền đột nhiên gào thét:

- Đám tặc Tần gia, trả bảo vật cho ta!

Nói xong, hắn chỉ vào nơi xa nhưng không có đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận