Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1155: Không thể dựa vào ai được nữa!

Thấy Diệp Huyền lao tới, sắc mặt của mấy cường giả Đăng Phong cảnh đó đều thay đổi, bây giờ trong toàn bộ Thần Điện, người có thể ngăn được Diệp Huyền chỉ có hai người, một là bạch phát nữ tử và một chính là kim quang nam tử này, mà lúc này cả hai người đó đều đang bị giữ chân!

Bây giờ ai có thể áp chế được hắn nữa!

Đúng lúc này, bạch phát nữ tử ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Rút lui!”

Nghe được lời của nàng ta, mấy cường giả Thần Điện kia lập tức quay người bỏ chạy.

Thế này thì đám cường giả Bắc Cảnh cũng chịu rồi!

Nếu loại cường giả Đăng Phong cảnh này không chiến, bọn họ hoàn toàn không giữ người lại được!

Sắc mặt Diệp Huyền u ám đáng sợ, hắn quay người nhìn về phía xa, bạch phát nữ tử kia và nam tử một chân vẫn đang đại chiến, mà Giản Tự Tại và kim quang nam tử thì lại đang giằng co.

Hai người đều không có ai động tay, vì bọn họ đều biết ra tay cũng không có ý nghĩa quá lớn!

Loại uy áp này rất mạnh, mạnh đến mức sau khi Diệp Huyền đi vào trong, hắn không có cách nào tiến thêm nửa bước.

Luồng uy áp đó giống như muốn nghiền nát hắn! Không chỉ như thế, hắn còn có một loại sợ hãi tới từ sâu trong linh hồn.

Trong mắt kim quang nam tử, sát khí giống như biến thành thực chất.

Trừ cái này ra, một khắc này, hắn còn cảm giác được mình không có cách nào hít thở.

Thấy một màn này, kim quang nam tử hơi híp mắt lại: “Phàm nhân, ngươi dám cả gan lỗ mãng!”

Thần uy sao?

Chẳng ai giết được ai!

Quỳ xuống!

Diệp Huyền hoàn toàn làm lơ đối phương mà đi thẳng vào trong đại điện.

Đột nhiên Diệp Huyền đi về phía đại điện kia!

Không đi được!

Thần!

Sau khi Diệp Huyền đi vào đại điện, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, trong đại điện rất rộng lớn, mà ngay trước mắt hắn có sáu pho tượng, hai nữ bốn nam, sáu pho tượng đều nhìn xuống dưới như vậy, tản ra một loại uy áp vô hình!

Thần cao cao tại thượng!

Lúc này, vậy mà hắn lại muốn quỳ xuống, thuần phục trước mặt các vị thần này!

Diệp Huyền nhìn về phía sáu pho tượng, vẻ mặt của hắn dần trở nên dữ tợn!

Đúng lúc này, một pho tượng nam tử trong số đó đột nhiên mở hai mắt ra, một luồng uy áp ngút trời càn quét xuống, luồng uy áp này trực tiếp đập tan tia máu đó của Diệp Huyền. Cùng lúc đó, bản thân Diệp Huyền cũng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài đại điện. Mà lúc này ở bên ngoài đại điện, tất cả mội người đều đã dừng lại!

Ngay lúc ấy, một tia máu đột nhiên bùng phát ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, luồng uy áp trực tiếp bị tia máu đó đánh tan.

Một bên khác, lúc này, nam tử một chân cũng đã dừng lại, hắn ta nhìn về phía đại điện kia, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Vẻ mặt của Diệp Huyền càng ngày càng dữ tợn, một khắc này, đột nhiên huyết dịch trong người hắn sục sôi!

Một khắc này, không gian xung quanh đều sục sôi hẳn lên!

Vậy mà đối phương lại muốn hắn quỳ xuống!

Mà nam tử một chân kia cũng không có cách nào ra tay, vì bạch phát nữ tử trước mặt hắn ta cứ quấn lấy hắn ta không buông!

Một bên khác, khi nam tử cầm cự phủ trong tay kia ra tay với Diệp Huyền, sắc mặt của Giản Tự Tại lập tức thay đổi, một nhát rìu này hoàn toàn không phải thứ mà Diệp Huyền của hiện tại có thể đỡ được. Nàng định ra tay nhưng kim quang nam tử trước mặt đã trực tiếp vỗ một chưởng về phía nàng…

Lúc này, nam tử cầm cự phủ trong tay đó đột nhiên nhún người nhảy lên, trong không trung, một tay hắn ta cầm rìu bổ mạnh một phát vào vị trí mà Diệp Huyền đang đứng. Một nhát bổ này khiến cho không gian xung quanh lập tức vỡ vụn, tất cả mọi người trực tiếp đứng trong không gian hắc động.

Ầm!

Bấy giờ, trong đại điện đột nhiên vang lên một giọng nói: “Phàm nhân vô tri, vậy mà lại dám khinh nhờn thần uy, đáng chết!”

Cùng lúc giọng nói đó vừa dứt, pho tượng cưỡi thiên mã, tay cầm cự phủ trước đại điện kia đột nhiên mở hai mắt, ngay sau đó, hắn ta trực tiếp nhìn về phía Diệp Huyền, một luồng uy áp lớn mạnh nghiền áp về phía hắn.

Ầm!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn sáu pho tượng kia, trong mắt hắn là một màu đỏ như máu giống như huyết hải!

Lẽ nào thần sắp xuất hiện rồi sao?

Cách không xa, Giản Tự Tại nhìn vào trong đại điện đó, trong mắt nàng cũng tràn ngập vẻ nặng nề.

Vì một luồng uy áp ngút trời đang tràn ngập xung quanh, một khắc này, toàn bộ cường giả Bắc Cảnh đều cảm thấy như có cả nghìn ngọn núi lớn đè xuống người, khiến người hít thở khó khăn.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn cự phủ giáng xuống kia với vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn biết lần này chỉ có thể dựa vào bản thân!

Không thể dựa vào ai được nữa!

Ngay khi cự phủ đó cách đỉnh đầu hắn còn vài trượng, hắn đã cảm giác được khí tức của tử vong, một lần này, hắn cảm thấy tử vong cách mình gần như thế!

Hai mắt Diệp Huyền chậm rãi nhắm lại, miệng đột nhiên lẩm bẩm gì đó, rất nhanh, một tiểu tháp hư ảo đã xuất hiện ngay chỗ mi gian hắn!

Giới Ngục tháp!

Mà lần này, hắn cũng không cần thúc giục Giới Ngục Tháp.

Hai mắt Diệp Huyền đột nhiên mở ra, con mắt trợn to như muốn nứt, gầm lên: “Tù Thiên!”

Vừa dứt lời, toàn bộ không gian xung quanh chấn động, ngay sau đó, trong sân đột nhiên yên tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận