Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1323: Phá kết giới

Kiếm Giới.

Lúc này, Kiếm Giới đang không hề biết đã có chuyện gì xảy ra, bởi lẽ Kiếm Mộc chỉ âm thầm trở về. Hắn ta chỉ còn mỗi hồn phách, chỉ có tông chủ Kiếm tông là Mục Thanh Phong mới nhận ra.

Bên trong một tòa đại điện, Mục Thanh Phong nhìn linh hồn Kiếm Mộc trước mắt, vẻ mặt hắn ta nghiêm trọng vô cùng.

Linh hồn!

Giờ Kiếm Mộc chỉ còn mỗi linh hồn, sao có thể chứ?

Hắn ta biết rất rõ về thực lực của sư tôn mình!

Ở Tứ Duy vũ trụ, không phải không có người có thể giết được sư tôn, thế nhưng chắc chắn số lượng cực ít.

Mục Thanh Phong trầm giọng nói: “Sư tôn… là ai làm?”

Hiện giờ hắn ta vẫn không hiểu rốt cuộc đó là kiếm kĩ gì mà lại mạnh đến vậy!

Thứ thật sự kinh khủng không phải chữ “tù” màu đỏ, cũng không phải luồng sức mạnh kia, cũng không phải kiếm kĩ mà là huyết mạch!

Thật ra, giờ nhớ lại, hắn ta biết thứ thực sự chí mạng đối với mình là chữ “tù” màu đỏ trên đỉnh đầu hắn ta lúc ấy cùng với một luồng sức mạnh vô cùng thần bí. Luồng sức mạnh ấy đã chế trụ hắn ta, khiến hắn ta không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Huyền vung kiếm!

Suýt chút nữa thì hắn ta quên mất thứ này!

Nghe vậy, Mục Thanh Phong trợn trừng hai mắt: “Sao có thể!”

Lúc này, Mục Thanh Phong bỗng trầm giọng nói: “Sư tôn… thật sự là do Diệp Huyền làm sao?”

Kiếm Mộc chầm chậm nhắm mắt lại: “Diệp Huyền!”

Sau khi thi triển huyết mạch, Diệp Huyền đã biến thành một người hoàn toàn khác!

Vẻ mặt Kiếm Mộc rối rắm vô cùng. Thực ra hắn ta cũng muốn hỏi sao lại như vậy… Theo lẽ thường thì chắc chắn Diệp Huyền không thể chém một kiếm mạnh như vậy được!

Diệp Huyền!

Hình như nhớ ra điều gì đó, Kiếm Mộc bỗng trợn mắt: “Huyết mạch!”

Mục Thanh Phong chau mày: “Không thể nào… thực lực ấy của hắn thì làm sao có thể khiến sư tôn bị thương…”

Đương nhiên, đường kiếm mà Diệp Huyền thi triển cũng vô cùng kinh khủng!

Kiếm Mộc trầm giọng nói: “Là hắn đấy! Chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của hắn rồi…”

Huyết mạch chi lực là nguyên nhân chủ yếu!

Kiếm Mộc gật đầu: “Đúng vậy!”

Nghe vậy, Mục Thanh Phong bèn híp mắt lại: “Có phải là Diệp Huyền không?”

Nói đến đây, hắn ta lại nhìn Kiếm Mộc: “Lập tức hạ lệnh, bảo tất cả các đệ tử Kiếm tông từ mọi nơi trở về!”

Mục Thanh Phong trầm giọng nói: “Để ta đi xem sao!”

Mục Thanh Phong nói: “Năm ấy nghe đồn tổ sư của Kiếm tông ta cũng có một loại huyết mạch đặc biệt. Chỉ có điều hình như tổ sư chưa bao giờ thi triển nó thì phải!”

Bên trong điện, Kiếm Mộc trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt hắn ta dần trở nên vặn vẹo: “Diệt nhục thân của ta…”

Nói đến đây, ánh mắt hắn ta lộ vẻ rối rắm: “Huyết mạch của người này vô cùng kì lạ, chắc chắn không bình thường đâu…”

Đây chính là việc mà hắn ta phải làm lúc này. Hắn ta phải khôi phục lại thực lực, không có nhục thân thì thực lực của hắn ta sẽ giảm đi!

Trọng tổ nhục thân!

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Kiếm Mộc gật đầu: “Đúng thật là tổ sư có một loại huyết mạch đặc biệt, có điều Kiếm tông lại không ghi chép gì về loại huyết mạch đó…”

Kiếm Mộc đột nhiên lắc đầu: “Người phía sau hắn khiến Kiếm tông chúng ta không thể không cẩn thận. Ta cần thời gian để trọng tổ nhục thân, ngươi chỉ cần kéo chân hắn thôi là được!”

Mục Thanh Phong khẽ hành lễ: “Ta hiểu rồi.”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Mục Thanh Phong chau mày, hắn ta đang định nói gì đó nữa thì có một kiếm tu đột nhiên xông vào đại điện, hành lễ rồi nói: “Tông chủ, có một kiếm tu đang xông về phía Kiếm Giới của chúng ta!”

Mục Thanh Phong nhìn về phía Kiếm Mộc, sắc mặt Kiếm Mộc trầm xuống: “Hắn cũng to gan đấy!”

Diệp Huyền!

Kiếm tu gật đầu: “Đúng vậy!”

Hơn nữa hắn ta phải làm thật nhanh, bởi lẽ hiện giờ Diệp Huyền cũng hơi khó giải quyết rồi.



Sau khi rời khỏi đại điện, Mục Thanh Phong bèn hóa thành một đường kiếm quang và bay về phía chân trời. Cùng lúc đó, hắn ta lập tức hạ lệnh cho tất cả các đệ tử của Kiếm tông mau chóng trở về!

Ngoài ra, hắn ta còn ra kiếm lệnh.

Phòng bị!

Kiếm tông phòng bị!

Lúc này, cả Kiếm tông đều sục sôi.

Cả vạn năm nay bọn họ không sử dụng đến Kiếm tông phòng bị rồi!

Rất nhanh sau đó, các đệ tử Kiếm tông bắt đầu tập hợp lại.

Huyết quang khiến vô số những đường kiếm quang kia tan vỡ.

Ầm!

Diệp Huyền quét kiếm ngăn chặn hết tất cả, một mảnh huyết quang tỏa ra từ Thiên Tru kiếm.

Kết giới bắt đầu nổ tung. Lúc kết giới nổ tung, vô số những đường kiếm quang cũng nhắm thẳng vào Diệp Huyền!

Uỳnh uỳnh!

Hắn vẫn chém.

Thế nhưng lúc thanh kiếm cách trán của hắn tầm nửa tấc thì nó bỗng dừng lại!

Bởi vì Diệp Huyền đã túm chặt lấy nó.

Bầu không khí tĩnh lặng, tay trái của hắn siết lại, thanh kiếm bèn hóa thành một tia huyết quang rồi vỡ vụn, sau đó biến mất.

Diệp Huyền chầm chậm bước tới trước kết giới của Kiếm Giới, hắn cầm Thiên Tru kiếm và chém xuống.

Uỳnh!

Kết giới rung mạnh rồi vỡ nát.

Diệp Huyền lại tiếp tục chém.

Uỳnh!

Kết giới biến thành một cái mạng nhện!

Tốc độ nhanh cực kì!

Đúng lúc ấy, bỗng có một phi kiếm bay ra khỏi kết giới của Kiếm Giới và nhắm thẳng về phía Diệp Huyền!

Trông Diệp Huyền như một cái xác khô đã mất đi linh hồn vậy!

Diệp Huyền yên lặng đứng bên ngoài kết giới của Kiếm Giới. Ánh mắt hắn như một biển máu, không một chút màu sắc nào khác.

Diệp Huyền!

Cùng lúc đó, một nam tử đã tới đến bên ngoài kết giới của Kiếm Giới. Toàn thân nam tử đó nhuốm một màu đỏ, trên lưng hắn còn cõng một tiểu nữ hài đã không còn khí tức…
Bạn cần đăng nhập để bình luận