Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 660: Sự Tình Khác Thường

Giữa sân, Diệp Huyền đen mặt lại!

Có cần ngay thẳng như vậy hay không?

Cần ngay thẳng như vậy không?

Bản thân không tự ái sao?

Lúc này, thanh âm của Trấn Hồn Kiếm chi Linh vang lên lần nữa:

- Tiểu chủ... Kỳ thật, ngươi cũng không phải kém như vậy, ngươi vẫn có ưu điểm, ví dụ như, da mặt ngươi cực dày, chủ nhân ngày xưa so sánh với ngươi, hoàn toàn kém xa!

Diệp Huyền: "..."

Trấn Hồn Kiếm chi Linh lại nói:

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:

- Tiểu chủ còn có nghi hoặc gì không?

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Không thể! Bởi vì linh hồn của tiểu chủ còn chưa đủ mạnh mẽ. Không đúng, tiểu chủ ở giai đoạn này, linh hồn đã đạt đến trình độ như vậy, đã xem như hiếm có. Nhưng mà nếu muốn hoàn toàn chưởng khống ta, vẫn còn thiếu rất nhiều. Hiện tại, mỗi ngày tiểu chủ có thể sử dụng ta hai lần, sau hai lần, linh hồn của tiểu chủ sẽ phải chịu cắn trả, loại đau khổ này, tiểu chủ chắc chắn sẽ không muốn trải qua.

- Hơn nữa, mặc dù thiên phú của tiểu chủ không hề tốt đẹp gì, thế nhưng, tiểu chủ có phúc duyên rất lớn, ngươi biết, có vài người, sinh ra đã có được đồ vật người khác phấn đấu cả một đời cũng đều không thể đạt được, ví dụ như tiểu chủ...

- Hiện tại ta có thể hoàn toàn chưởng khống ngươi sao?

- Ngươi đang khen ta hay là đang tổn hại ta hả!

- Ngừng ngừng!

Trấn Hồn Kiếm chi Linh lại nói:

Thần sắc của Diệp Huyền bình tĩnh, hắn đã đoán được, bởi vì sử dụng Chư Thần Bộ còn có cắn trả, huống chi Trấn Hồn Kiếm này!

- Tiểu chủ không cần để ý những việc này, bởi vì vận khí cũng là một loại thực lực.

Cũng còn tốt, linh hồn hắn mạnh mẽ, bằng không, sợ là cả một lần cũng không dùng được!

Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:

Hai lần!

Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:

Diệp Huyền cười nói:

Đạt được Diệp Huyền đồng ý, Trấn Hồn Kiếm lập tức hóa thành một đạo kiếm quang biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, Trấn Hồn Kiếm chi Linh đột nhiên nói:

- Một thanh kiếm!

Bất kể thế nào, vẫn là chuyện tốt, bởi vì có thêm một át chủ bài!

Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Tiểu Linh Nhi:

Tiểu Linh Nhi khẽ cúi đầu, cảm xúc dường như có chút không tốt.

- Ồ...

- Tiểu chủ, ta có khả năng dạo chơi khắp nơi sao?

Diệp Huyền đang muốn tu luyện, lúc này, Tiểu Linh Nhi bay đến trước mặt hắn, Tiểu Linh Nhi liếc qua Trấn Hồn Kiếm bay tới bay lui cách đó không xa:

- Nó là ai a!

Diệp Huyền cười nói:

- Vì sao?

- Đi dạo đi!

Diệp Huyền cười nói:

- Tháp này cũng không phải đồ vật Bốn Chiều, nếu ta tiếp xúc nhiều, nói không chừng sẽ có thu hoạch mới, mong tiểu chủ thành toàn.

- Làm sao vậy? Dường như có chút không cao hứng?

Tiểu Linh Nhi nói khẽ:

- Ta cảm nhận được bên trong tầng thứ năm... Khí tức thật tà ác, ta, ta sợ.

Tầng thứ năm!

Vẻ mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tầng thứ năm, rốt cục bên trong tầng thứ năm có gì?

Tiểu Linh Nhi nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Diệp Huyền, nói khẽ:

- Rất sợ...

Diệp Huyền cười nói:

- Đừng sợ!

Cái gì là thiện?

Diệp Huyền triệt để áp chế Thiện Niệm kiếm ý, điên cuồng phóng thích Ác Niệm kiếm ý, rất nhanh, ở chung quanh hắn xuất hiện một cỗ khí tức tà ác...

Ác Niệm kiếm ý!

Bởi vì ở thế đạo này, nếu người không ác, đứng không vững, sống không lâu.

Lần này, hắn không muốn đi song song hai phương diện, hắn quyết định đi trước một mặt ác này!

Thiện Ác!

- Ăn!

Diệp Huyền cười nói:

- Tốt!

Tiểu Linh Nhi cao hứng cười một tiếng, sau đó tiếp tục đi chăm tưới linh quả của nàng.

Diệp Huyền cầm trái cây trong tay nuốt vào, rất nhanh, một cỗ linh khí tinh thuần lan ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, hắn cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng.

Đồ tốt!

Diệp Huyền hơi kinh ngạc, hắn có chút đánh giá thấp hiệu quả của linh quả này! Nếu cầm linh quả này đi bán, nhất định có thể bán được không ít Tử Nguyên tinh!

Có điều hiện tại, hắn cũng không thiếu tiền.

Diệp Huyền ổn định lại tâm thần, hiện tại, kiếm ý của hắn đã tan hết, nhưng cũng không phải thật sự biến mất, mà là hắn muốn lĩnh ngộ mới hơn về Thiện Ác kiếm ý của bản thân!

Nói xong, nàng xoay người chạy, thế nhưng rất nhanh nàng lại chạy về đến trước mặt Diệp Huyền, mà trong ngực nàng, ôm một viên trái cây, nàng đưa trái cây tới trong ngực Diệp Huyền:

- Hình như đúng là vậy a!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó nhếch miệng cười một tiếng:

Ba thanh kiếm!

- Thấy ba thanh kiếm kia sao? Có chúng nó ở đây, tên bên trong tầng thứ năm kia khẳng định không dám đả thương ngươi!

Nói xong, hắn chỉ chỉ phía trên:

Cái gì là ác?

Vấn đề này một mực khốn hoặc hắn, bởi vì Thiện Ác không có một định nghĩa tiêu chuẩn nào. Nhưng mà giờ phút này, hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn phát triển thật tốt một mặt ác này.

Ác!

Nhân tính bản thiện, kỳ thật, cũng nương theo ác!

Chính hắn từ Thanh Thương giới đi đến bây giờ, phát hiện một sự kiện, đó chính là thế giới này, khắp nơi đều tràn đầy ác ý, đặc biệt là giờ phút này, khi hắn có được Giới Ngục tháp, hắn cảm giác được vô số ác ý từ người khác!

Ác... Đã từng, hắn chỉ coi trọng Thiện Ác của bản thân, mà bây giờ, hắn phát hiện, có thể bản thân đã sai.

Thiện Ác, không chỉ cần nhìn Thiện Ác của bản thân, cũng cần phải nhìn Thiện Ác của người khác.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, bên trong Giới Ngục tháp, Ác Niệm kiếm ý của Diệp Huyền càng ngày càng mạnh... Mà bộ dáng của hắn cũng đang dần dần trở nên dữ tợn... Bởi vì giờ khắc này, trong đầu hắn tràn ngập ác niệm!

Bên ngoài, Tinh Vân hạm đột nhiên dừng lại, bởi vì ở trước mặt, có một chiếc Tinh Vân hạm to lớn, Tinh Vân hạm này vừa vặn ngăn trở đường đi của bọn hắn.

Đế Khuyển ghé vào trên boong thuyền Tinh Vân hạm, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Vẻ mặt Độc Cô Huyên có chút ngưng trọng, bởi vì kẻ đến không thiện!

Lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Độc Cô Huyên không xa, nam tử trung niên mặc một bộ trường bào rộng rãi, hai tay giấu trong tay áo, trên mặt mang theo ý cười khó hiểu:

- Nghe nói Diệp Huyền ở đây, không biết có thể đi ra gặp một lần không?

Độc Cô Huyên đang muốn nói chuyện, lúc này, phía sau nàng, một tên nam tử đi ra.

Chính là Diệp Huyền!

Thần sắc của Diệp Huyền bình tĩnh, hắn đi đến bên cạnh Độc Cô Huyên, sau đó nhìn qua nam tử bên kia:

- Có việc?

Nam tử trung niên liếc mắt dò xét Diệp Huyền, híp lại hai mắt:

- Khí Biến cảnh!

Diệp Huyền gật đầu:

- Chiến một trận với người, thi triển thần thông thuật, bị cắn trả, cảnh giới sụt giảm, bây giờ đang trong quá trình chậm rãi khôi phục... Không biết các hạ tìm ta có chuyện gì?

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Nghe nói trong tay ngươi có một món chí bảo, chúng ta muốn nhìn xem một chút, không biết ngươi có nguyện ý hay không!

Diệp Huyền cười nói:

- Chuyện này có gì mà không nguyện ý, một món đồ vật mà thôi, các ngươi muốn nhìn, tùy tiện nhìn!

Nói xong, Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, một viên ấn hiện ra trong lòng bàn tay của hắn.

Xã Tắc ấn!

Vừa nhìn thấy Xã Tắc ấn, nam tử trung niên lập tức nhăn lại lông mày:

- Không đúng, ta nghe nói món chí bảo kia là một tiểu tháp, còn đây là ấn.

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi hỏi thăm cũng phải nói rõ ràng, ấn này của ta, cũng là đồ vật trong tháp, nhưng mà, nếu ngươi muốn xem tháp, vậy ta đây cho ngươi xem tháp...

Nói xong, hai tay của hắn bóp một ấn quyết, dường như muốn phóng thích thứ gì, mà nam tử trung niên lại biến sắc:

- Chậm đã!

Diệp Huyền nhìn qua nam tử trung niên, nam tử trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Có phải ngươi muốn đùa nghịch hoa chiêu gì không?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không có! Ta đã biến thành như vậy, còn có thể đùa nghịch hoa chiêu gì?

Nam tử trung niên cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Huyền, giờ phút này, hắn vô cùng đề phòng, không đúng, phải nói là có chút kiêng kị.

Bình tĩnh!

Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, Diệp Huyền quá bình tĩnh!

Bình tĩnh đến không bình thường!

Bởi vì dưới tình huống bình thường, Diệp Huyền hẳn là nên sợ hãi, dù sao hiện tại hắn chỉ là Khí Biến cảnh, nhưng mà, Diệp Huyền quá trấn định, hơn nữa còn vô cùng phối hợp!

Sự tình khác thường tất có yêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận