Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 713: Có Lẽ Nàng Biết Ngươi

Ma Kha tộc cùng Vị Ương Tinh vực thường có những trận khiêu chiến như vậy, mà hai bên cũng một mực tuân thủ quy tắc này, đã đơn đấu, thì bất cứ ai cũng không được nhúng tay.

Bao nhiêu năm nay, chưa ai làm hỏng quy củ này.

Cũng sẽ không ai muốn phá hoại quy củ này, vì hai bên đều có ngạo khí của riêng mình.

Đương nhiên, nếu cảm thấy không đánh lại, vậy có thể không tới.

Không lâu lắm, Chiến Quân cùng Diệp Huyền đã tới trường thành, Diệp Huyền nhìn xuống dưới, hắn không biết người dưới kia, người này cũng không phải Tả Thanh hay Thiên Sát Địa Sát.

Khả năng không phải người của Ma Kha tộc!

Diệp Huyền thầm suy đoán.

Lúc này, Chiến Quân ở bên trầm giọng:

Nghe vậy, nam tử ngây người, sau đó cười ha ha một tiếng:

Oanh!

Nam tử nhếch miệng cười một tiếng, đang muốn xuất thủ. Đã thấy Diệp Huyền đột nhiên nói:

Lời còn chưa dứt, nam tử đột nhiên biến sắc, hai tay hợp lại về trước.

Diệp Huyền khẽ động, đã xuất hiện trước mặt đối phương, nam tử kia chậm rãi nắm quyền, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể trào ra.

Cách không xa, Diệp Huyền quay người rời đi.

- Diệp huynh, ngươi có thể chọn không xuống, có điều ta vẫn kiến nghị ngươi xuống, bởi nhiều năm nay, phàm là Ma Kha tộc tới khiêu chiến, chúng ta chưa từng sợ qua.

Một tiếng bạo tạc vang vọng!

Thánh cảnh!

Đúng lúc này, nam tử bên dưới đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, hắn giơ một ngón cái, nhưng lại lập tức quay ngược ngón xuống.

- Ngươi đoán không sai, ta không phải người Ma Kha tộc, ta là…

Nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Khí tức rất mạnh, mạnh như thế, ta chưa từng gặp qua… ngươi không phải người Ma Kha tộc, Ma Kha tộc không có thiên tài yêu nghiệt như ngươi!

- Ngươi… chơi xấu!

Mà sau tiếng bạo tạc này kết thúc, không giân đột nhiên trở nên yên tĩnh!

Mà sau lưng Diệp Huyền, giữa mi tâm nam tử kia đột nhiên bắn ra một đạo máu tươi.

Diệp Huyền mỉm cười, bấm tay điểm một cái, một mai nạp giới bay tới trước mặt Chiến Quân:

Diệp Huyền trở lại tường thành, Chiến Quân khẽ nuốt cái ực:

Đừng nói Chiến Quân, đám người đứng trên tường thành đều chưa thể lấy lại tinh thần!

Không gian trở nên lạnh ngắt như tờ!

A Quỷ khẽ yên lặng, nói:

Thanh âm vừa dứt, hắn đã trực tiếp ngã xuống.

- Không giống Kiếm tu trong ấn tượng của ta lắm!

Bạch tiên sinh khẽ lắc đầu:

- Ám chiêu như vậy, ta có dùng sao?

Cứ vậy đã chết?

Bởi, bọn hắn cũng không biết Diệp Huyền xuất thủ thế nào!

Một bên khác, Bạch tiên sinh lẳng lặng nhìn xuống:

- ngươi dạy hắn?

- Diệp huynh…

Chiến Quân hơi giật mình nhận nạp giới, lại nhìn qua thi thể nam tử dưới trường thành, tới giờ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Đây là kỳ quả, của ngươi cùng tên trọc đều có ở trong.

A Quỷ: “…”

Lúc này, Bạch tiên sinh lại nói:

- Người dị vực đã liên hợp với Ma Kha tộc.

A Quỷ gật đầu:

- Thiên tài dị vực đã tới Ma Kha tộc, mục tiêu của bọn hắn là tiểu tử kia.

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Đám dị vực sẽ không nói quy củ, trong thời gian này ngươi cần chú ý hơn nữa, tránh cho bọn hắn chó cùng rứt giậu!

A Quỷ gật đầu, lặng yên lui.

A Quỷ rời đi, Bạch tiên sinh hơi chút do dự, sau đó quay người biến mất.

- Theo ta một chút!

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Tự mình phát hiện.

Diệp Huyền nói:

- Là người khác nói cho ngươi, hay ngươi tự phát hiện?

Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền gật đầu.

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Thực lực chân thực của ngươi không phải Lăng Không cảnh, ngươi đang tự hạ cảnh giới để tu luyện?

Diệp Huyền nói:

- Không sai!

Bạch tiên sinh nói:

- Vì sao?

Diệp Huyền nói:

- Bởi ta phát hiện, ta chưa thực sự hiểu rõ mỗi cảnh giới.

- Ta phát hiện, ngươi thực sự đang ở Lăng Không cảnh?

Bạch tiên sinh khẽ gật đầu:

Đối với vị Bạch tiên sinh này, hắn vẫn rất tôn kính, bởi nếu không có đối phương, sợ là lúc trước hắn đã chết trong tay đám cường giả kia.

- Bái kiến Bạch tiên sinh!

Diệp Huyền vội hơi thi lễ:

Trong núi, Diệp Huyền đang luyện kiếm đột nhiên quay người, cách không xa, đã thấy Bạch tiên sinh xuất hiện.

Nói xong, hắn quay người bước đi.

Diệp Huyền hơi chút do dự, sau đó cùng đi.

Trên đường, Bạch tiên sinh hơi trầm mặc, nói:

- Nam tử mặc thanh y từng giao thủ với ngươi, tên là Tả Thanh, hắn là Tiên Thiên Linh Thể, cảnh giới đạt tới Thánh cảnh, Thánh cảnh không chút sơ hở!

Diệp Huyền nhìn Bạch tiên sinh:

- Tiên Thiên Linh Thể?

Bạch tiên sinh gật đầu:

- Rất khó để giết, ngươi nhớ tình huống lúc hắn dùng đao không?

Diệp Huyền nỏi:

- Nhớ kỹ!

Bạch tiên sinh nói:

- Hắn tụ vạn vật chi linh, đây là điều mà Tạo Hóa cảnh mới có thể làm được, nhưng hắn có thể dễ dàng đạt tới.

Diệp Huyền trầm giọng:

- Tiên sinh muốn nói?

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Ngươi rất ưu tú, nhưng có rất nhiều ngươi cũng vô cùng ưu tú, đặc biệt là Ma Kha tộc… đám người đó, thực sự khiến ta kính nể!

Diệp Huyền đầy kinh ngạc:

- Ngươi… ngươi kính nể Ma Kha tộc?

Bạch tiên sinh dừng bước, Diệp Huyền mới phát hiện, hai người đã tới trước một ngôi mộ.

Bạch tiên sinh nói:

- Trong này, có một tên Ma Kha tộc.

Nói xong, hắn hơi nhẹ giọng:

- Năm đó, ta cùng cung chủ, còn có lão Cao cùng nhau tới Ma Kha tộc, trận chiến đó, vốn là chúng ta kém chút hủy Ma Kha tộc… nhưng, chính người trong mộ này đã chặn chúng ta. Trận chiến đó, hắn cùng mười hai chiến tướng Ma Kha tộc, mười hai người cùng với hắn, từng người từng người tự bạo…

Tự bạo!

Diệp Huyền yên lặng, cảm xúc như thủy triều.

Hắn không nhìn thấy tràng cảnh năm đó, nhưng có thể tưởng tượng, Ma Kha tộc năm đó, bi tráng tới chừng nào.

Thương Kiếm tông, cũng từng như thế.

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Ma Kha tộc, thứ đáng sợ nhất của bọn hắn là tín niệm, huyết tính.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Mà điểm này, cũng là thứ Vị Ương Tinh vực chúng ta thiếu.

Diệp Huyền hơi do dự, nói:

- Tiên sinh, ta muốn hỏi một câu ngây ngơ, hai bên không thể cùng ngồi xuống nói chuyện sao?

Bạch tiên sinh mỉm cười:

- Không ngây thơ, bởi năm đó chúng ta cũng cùng nghĩ như vậy, đáng tiếc, có một số việc lại nhất định không thể nói.

Diệp Huyền không hiểu:

- Vì sao?

Bạch tiên sinh lại nói:

- Trên đời này, nhiều chuyện vốn thân bất do kỷ. Mà nhiều khi, cũng không có đúng và sai, chỉ có lập trường khác biệt.

Nói xong, hắn lấy một bình rượu nhẹ nhàng rắc lên mộ, sau đó quay người đi xa.

Diệp Huyền đi theo.

Trên đường, Bạch tiên sinh lại nói:

- Ngươi có biết, vì sao rất nhiều thế lực Vị Ương Tinh vực, lại không xuất thủ với ngươi, cướp đoạt bảo vật?

Diệp Huyền lắc đầu.

Bạch tiên sinh nói:

- Là cung chủ trấn áp những thế lực kia! Mà nàng để ngươi tới đây, một là bảo vệ ngươi, hai là sợ ngươi ở Vị Ương thành sẽ khơi mào mâu thuẫn các thế lực.

Cung chủ!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta không biết nàng!

Bạch tiên sinh cười nói:

- Có lẽ nàng biết ngươi!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Có lẽ vậy!

Bạch tiên sinh tiếp tục đi, mà Diệp Huyền vẫn chậm rãi đi theo.

Một hồi sau, Bạch tiên sinh dừng bước, cười nói:

- Kém chút quên việc chính!
Bạn cần đăng nhập để bình luận