Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3135: Ngươi cho rằng ta không dám?

Diệp Thiên liếc mắt nhìn xung quanh: "Trận chiến năm ấy đã khiến Diệp tộc ta tổn thất quá nhiều tinh anh, thế cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại được! Nếu còn chiến thâm lần nữa, Diệp tộc sẽ mất luôn!"

Diệp Huyền cười bảo: "Nàng ta muốn ta chết đấy!"

Diệp Thiên không nói gì cả.

Diệp Huyền lại nói: "Lần này ta sẽ không ngồi yên chờ chết đâu!"

Trong mắt Diêp Thiên lóe lên vẻ lo lắng: "Ngươi dám nói câu này chứng tỏ thế lực phía sau ngươi còn lớn mạnh hơn ta tưởng tượng!"

Nói rồi, hắn ta liếc mắt nhìn Diệp Huyền: "Lần này ngươi về đây là để báo thù!"

Diệp Huyền cười đáp: "Không! Làn này ta về chỉ vì muốn sống thôi!"

Diệp Thiên nhìn hắn: "Nếu nàng ta muốn giết ngươi thì toàn bộ Vĩnh Sinh Giới này không có người nào có thể ngăn cản được nàng ta đâu! Ta cũng không được! Trừ phi là tiên tổ chi hồn xuất hiện nhưng người có thể triệu hồi được tiên tổ hồn lại chỉ có mỗi mình nàng ta! Hơn nữa, với ngươi của hiện tại, cho dù tiên tổ chi hồn có xuất hiện cũng chưa chắc đã đứng về phía ngươi, ngươi hiểu chưa?"

Nói một cách đơn giản thì bây giờ hắn đã không còn giá trị gì.

Diệp Huyền đã đoán ra được thân phận của người này!

Nhưng bây giờ... mấy người đã từng ủng hộ hắn kia hầu như đã không còn nữa rồi!

Nam tử trung niên cứ nhìn Diệp Huyền như vậy mà không nói gì cả.

Hắn của ngày xưa thân là người yêu nghiệt nhất Diệp tộc, nếu tiên tổ chi hồn xuất hiện chắc chắn sẽ không để nữ nhân kia giết hại lung tung!

Lúc này, đột nhiên Diệp Thiền quay người rời đi.

Diệp Huyền gật đầu: "Hiểu chứ."

Người này chắc chắn chính là thống lĩnh Diệp Thiền!

Mấy trưởng lão khác trong tộc cũng sẽ ngăn cản!

Bây giờ hắn đã hết hy vọng rồi!

Đột nhiên Diệp Thiên dừng lại, cách trước mặt hai người không xa có một nam tử trẻ tuổi đứng đó, hắn ta mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh trường đao nằm trong vỏ.

Diệp Huyền gật đầu: "Đa tạ!"

Đến ngay cả Diệp Thiên cũng sẽ không ủng hộ hắn nữa!

Diệp Thiên chỉ vào đại diện nằm phía xa kia: "Nàng ta đang ở bên trong, một khi ngươi tiến vào, sinh tử sẽ không rõ, ta không có cách nào giúp được ngươi!"

Một trong ba người đã từng giúp hắn ngày xưa!

Diệp Thiên nhẹ giọng nói: "Ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây được thôi."

Diệp Huyền cười đáp: "Ta đi một mình!"

Lúc này, ba người Đạo Nhất đi đến bên cạnh Diệp Huyền.

Nói rồi, hắn quay người đi về phía đại điện kia.

Diệp Thiên vỗ nhẹ lên vai hắn: "Bảo trọng!"

Đạo Nhất nhìn về đằng xa, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp!

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu."

Đạo Nhất nhìn Kiếm Chủ Lệnh trong tay, lúc này, trong lòng nàng dấy lên một nghi vấn, nếu mình sử dụng Kiếm Chủ Lệnh này thì sẽ có cường giả xông tới Vĩnh Sinh Giới sao?

Hắn thật sự lấy mạng mình ra cược!

Nàng biết Diệp Huyền cũng không chắc chắn một trăm phần trăm!

Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.

Đạo Nhất nhìn Kiếm Chủ Lệnh trong tay, im lặng chẳng nói gì cả.

Nàng biết Diệp Huyền đã giao bùa hộ mệnh lại cho mình.

Hắn sẽ chết sao?

Đạo Nhất nhìn tòa đại diện đằng xa kia: "Ta đi cùng ngươi!"

Diệp Huyền lấy một miếng lệnh bài ra đặt vào trong tay nàng, cười nói: "Nếu ta chết ở bên trong thì nói với cha ta và Thanh Nhi nhất định phải giết chết toàn bộ người Diệp tộc, trừ hai người ban nãy ra, còn lại không giữ một ai cả!"

Đạo Nhất hơi cúi đầu, không nói gì cả.

Đạo Nhất nhìn hắn, Diệp Huyền lại nhẹ giọng bảo: "Để ta đối diện một mình đi."

Liên minh kiếm đạo của thanh sam nam tử có thể chống lại được Diệp tộc khủng bố ở Vĩnh Sinh Giới này sao?

Đáp án là chưa biết.

Vì xét từ tình hình trước mắt thì Diệp tộc này thật sự rất mạnh.

Phía xa, Diệp Huyền đã đi đến trước đại diện, trước đại điện có một hắc y lão giả đang đứng.

Lão giả lưng gù, ánh mắt sắc như đao kiếm nhìn chằm chằm vào hắn, không hề che giấu sát khí của mình.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn lão giả lưng gù, cười hỏi: "Muốn giết ta à?"

Lão giả lưng gù đáp với giọng khàn khàn: "Ngươi cho rằng ta không dám?"

Diệp Huyền đi đến trước mặt hắn ta, cười bảo: "Vậy tới đi!"

Lão giả lưng gù khép hai mắt lại, bàn tay phải chậm rãi siết chặt lại.

Diệp Lăng Thiên nói: "Có thể!"

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh: "Có thể hỏi vài câu được không?"

Diệp Lăng Thiên ngồi đằng xa hơi nhếch khóe miệng: "Đúng là một chuyện tốt!"

Chuyện tốt!"

Diệp Huyền nhìn Diệp Lăng Thiên trước mặt, một lúc sau, hắn mỉm cười: "Nơi này linh khí dồi dào, bọn họ có thể tới đây cũng là một chuyện tốt đấy chứ!"

Đều đã tới Vĩnh Sinh Giới cả rồi!

Diệp Huyền cười toe toét: "Quên mất là ngươi đang ở trong cơ thể ta, lần sau đợi ngươi không có ở đó hẵng nói xấu ngươi vậy!"

Tiểu tháp: "..."

Diệp Huyền không quan tâm đến lão giả lưng gù nữa mà đi về phía đại điện đằng xa.

Lão giả lưng gù đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào hắn, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Sau khi Diệp Huyền đi vào đại điện, toàn bộ đại điện vô cùng trống trải và yên tĩnh.

Hắn nhìn về phía xa, nơi đó có một nữ tử đang ngồi, nữ tử đọc tấu chương trong tay trông có vẻ rất bận rộn.

Diệp Huyền nở nụ cười, hắn đi đến trước mặt nữ tử, lúc này, đột nhiên đối phương nói: "Sợ ngươi cô đơn, ta đã đón mấy người bạn và người thân của ngươi tới Vĩnh Sinh Giới cả rồi..."

Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyền, khóe môi hơi nhếch lên: "Mẫu thân vẫn tốt với ngươi đấy chứ?"

Chương 3136: Không người nối nghiệp

Tiểu tháp có hơi bất mãn: "Tiểu chủ, ta không biết xấu hổ bao giờ?"

Diệp Huyền cười ha ha: "Chó đúng là chó, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của chủ nhân! Mà điều khiến ta ngạc nhiên là ngươi đã làm chó mà vẫn có tỏ ra tự hào được... ngươi còn không biết xấu hổ hơn cả tiểu tháp!"

Nụ cười bên khóe miệng của lão giả lưng gù chợt cứng ngắc.

Diệp Huyền chớp mắt: "Ý ngươi là con trai của chủ nhân ngươi thậm chí còn không bằng một con chó ấy hả?"

Lão giả lưng gù nhếch miệng cười: "Thế tử nói đúng lắm, lão nô chính là một con chó, một con chó của gia chủ, nhưng thế tử thì sao? Bây giờ sợ rằng đến ngay cả một con chó mà thế tử còn không bằng nữa kìa!"

Diệp Huyền cười nói: "Chủ nhân không có lời, ngươi thân là chó nào có dám động tay đâu? Ta nói có đúng không?"

Nói rồi, nàng ta hơi dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng: "Đừng hỏi mấy câu ấu trĩ!"

Diệp Huyền hỏi: "Có thể xem vĩnh sinh chi khí được không?"

Diệp Lăng Thiên xòe lòng bàn tay ra, một sợi linh khí đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Linh khí ấy thuần một màu trắng, không có một chút tạp chất nào, cực kỳ thuần khiết!

Diệp Huyền quan sát cẩn thận sợi vĩnh sinh chi khí kia, sau đó hắn phát hiện ra vĩnh sinh chi khí này không được giống với hồng hoang tử khí của Tiểu Bạch cho lắm!

Tác dụng khác nhau!

Tử khí của Tiểu Bạch không hề kém hơn vĩnh sinh chi khí này nhưng nó lại không có tác dụng kéo dài thọ mệnh!

Còn vĩnh sinh chi khí này lại không có tác dụng hồi phục như tử khí kia!

Lúc này, đột nhiên Diệp Lăng Thiên ngồi đằng xa gấp tấu chương trong tay lại, nàng ta đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Huyền sau đó đưa tấu chương trong tay mình tới trước mặt hắn: "Đọc đi!"

Diệp Huyền nhận lấy tấu chương và mở ra đọc, bên trong toàn là những chuyện có liên quan đến mình, bao gồm cả tất cả những chuyện từ hồi còn ở Thanh thành, mỗi một chuyện nhỏ đều được ghi chép lại rất rõ ràng!

Diệp Lăng Thiên cười bảo: "Lật đến trang cuối luôn đi!"

Diệp Huyền lật đến trang cuối cùng, ở trang cuối chỉ có bốn chữ: Thiên Mệnh, Dương Diệp.

Cha và Thanh Nhi!

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Hai người này chính là chỗ dựa để ngươi dám tới đây, ta nói có đúng không?"

Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Đây chính là nguyên nhân ngươi cho ta đến chỗ này, đúng không?"

Diệp Lăng Thiên mỉm cười: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Diệp Huyền đi đến một bên rồi ngồi xuống, hắn nhìn đối phương: "Ta cảm thấy chơi mấy trò âm mưu quỷ kế này thật sự chẳng có nghĩa lý gì hết, cho nên ta cũng không điệu thấp hay che giấu! Không sai, ta đúng là có người, đúng là có chỗ dựa thật đấy!"

Diệp Lăng Thiên nhìn hắn, cười hỏi: "Ngươi đang uy hiếp ta đấy sao?"

Diệp Huyền cười đáp: "Nào, giết ta đi!"

Nụ cười bên khóe môi Diệp Lăng Thiên từ từ biến mất.

Diệp Huyền đi đến trước mặt nàng ta và cứ nhìn thẳng vào đối phương như vậy: "Ta, cầu tử!"

Cầu tử!

Câu này vừa thốt ra đã khiến toàn bộ đại điện đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Lão giả lưng gù nấp trong bóng tối kia liếc mắt nhìn Diệp Huyền, trong ánh mắt vẫn tràn đầy sát khí như cũ, nhưng lúc này, trong lòng hắn ta vẫn kinh hãi nhiều hơn!

Chưa từng có một kẻ nào dám ngông cuồng trước mặt gia chủ như thế!

Chưa bao giờ từng có!

Diệp Huyền chợt bật cười: "Giết ta rồi thì ngươi có thể nhổ cỏ tận gốc, cho nên ngươi còn đang đợi điều gì nữa?"

Đột nhiên Diệp Lăng Thiên giơ ngón tay chỉ vào mi gian của hắn, khóe môi nàng ta nhếch lên cười: "Ngươi tưởng ta không dám sao?"

Diệp Huyền chớp mắt: "Tới đi! Ta tuyệt đối sẽ không đánh trả đâu!"

Diệp Lăng Thiên nhìn hắn, ngón tay nàng ta cứ chỉ vào mi gian của hắn như vậy.

Chỉ cần ấn ngón tay này xuống là Diệp Huyền chắc chắn sẽ phải chết!

Bây giờ hắn thật sự không có năng lực chống lại nàng ta.

Toàn bộ đại điện lại rơi vào tĩnh lặng!

Một lúc sau, Diệp Lăng Thiên lại rút tay về, cười hỏi: "Hài tử ngốc, mẫu thân gặp được ngươi trong lòng thấy vui còn chẳng kịp nữa là, làm sao có thể giết ngươi được chứ?"

Nói rồi, nàng ta nhìn về phía lão giả lưng gù ở cách đó không xa: "Sửu thúc, dẫn thế tử về nghỉ ngơi!"

Sửu thúc liếc mắt nhìn Diệp Huyền: "Thế tử, mời!"

Diệp Huyền cười bảo: "Vậy ta về nghỉ ngơi trước đây! Nếu Diệp tộc trưởng có chuyện gì điều tra không rõ được thì cứ việc tới tìm ta bất cứ lúc nào nhé!"

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Lăng Thiên nhìn hắn rời đi với vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Không lâu sau, Sửu thúc kia đã quay về đại điện.

Hắn ta hơi hành lễ: "Tộc trưởng, tên này chẳng qua chỉ đang cáo mượn oai hùm, ngươi..."

Diệp Lăng Thiên liếc mắt nhìn hắn ta: "Ngươi thật sự cho rằng hắn chỉ đang cáo mượn oai hùm thôi sao?"

Sửu thúc nhìn về phía nàng ta: "Lẽ nào người phía sau hắn còn mạnh hơn cả Diệp tộc ta?"

Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cười đáp: "Sửu thúc, trong vũ trụ mênh mông này, ngươi cảm thấy Diệp tộc ta có vô địch không?"

Vô địch!

Sửu thúc hơi chần chừ, không nói gì hết.

Tuy rằng Diệp tộc lớn mạnh nhưng chắc chắn không vô địch, ít nhất thì cũng không dám nói mình vô địch ở Vĩnh Sinh Giới này!

Diệp Lăng Thiên khẽ cười: "Không phải hắn đang cáo mượn oai hùm đâu, hai con người phía sau hắn thật sự không đơn giản, đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân khiến ta không giết hắn, giữ hắn lại vẫn còn quá nhiều tác dụng!"

Sửu thúc hơi khó hiểu: "Tác dụng gì?"

Diệp Lăng Thiên cười bảo: "Năm ấy sau khi giết hắn, thế hệ trẻ tuổi của Diệp tộc ta đã không còn người nối nghiệp, cho nên đến bây giờ thế hệ trẻ tuổi ở Diệp tộc ta mới bị các tộc khác đè đầu, khiến cho chúng ta không có quyền lên tiếng ở Vĩnh Sinh sơn mạch này."

Vĩnh Sinh sơn mạch!

Sửu thúc im lặng!

Không thể không nói, tính cho đến tận bây giờ thì sau Diệp Thần đã không còn xuất hiện bất cứ một nhân tài nào như vậy nữa!

Không người nối nghiệp!

Sửu thúc trầm giọng nói: "Tộc trưởng muốn lợi dụng hắn để chống lại tộc khác, giành lấy quyền lên tiếng ở Vĩnh Sinh sơn mạch cho Diệp tộc chúng ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận