Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 791: Thần Vương Tọa!

Diệp Huyền cười nói:

- Còn có người nào đi ra không? Yên tâm, một kiếm của ta rất nhanh, cam đoan không đau đớn chút nào.

Hiện tại, tất cả cường giả Thần tộc đều tức giận nhìn Diệp Huyền, thế nhưng giận mà không dám nói gì.

Diệp Huyền đi đến trước mặt đám người Thần tộc, lắc đầu nói:

- Các ngươi rất yếu, thật quá yếu! Yếu thì cũng thôi đi, cả đám đều có tâm cao hơn trời, xem thường nhân loại. . . Ta hỏi các ngươi, các ngươi có tư cách gì xem thường nhân loại? Biết không? Hiện tại nhân loại bên ngoài, thế lực có thể diệt các ngươi, rất rất nhiều!

Nói xong, hắn chỉ vào tên nam tử Thần tộc đang tức giận nhìn hắn:

- Trong mắt ngươi khinh thường ta, còn có sát ý, thế nhưng, ngươi có thể làm cái gì? Tức giận, đó là biểu hiện của người không có năng lực!

Nói đến đây, hắn nhìn đám người Thần tộc chung quanh, nói:

Lúc này, tiểu nữ hài đi ra, nói:

Diệp Huyền đi đến trước mặt tiểu nữ hài, cười nói:

- Nhân loại, ngươi rất mạnh mẽ, còn mạnh hơn chúng ta nhiều, thế nhưng, ngươi là nhân loại, chúng ta là Thần tộc, chúng ta không cần nhân loại khoa tay múa chân với chúng ta.

Nói xong, nàng cứ như vậy nhìn thẳng Diệp Huyền, trong mắt không có chút sợ hãi nào.

Phải nói nữ tử Thần tộc đều rất đẹp!

- Ngươi xem, ta còn có thể muốn làm gì thì làm!

- Ở trước mặt ta, các ngươi không có bất kỳ tư cách kiêu ngạo gì. Nếu có, mời đánh bại ta, dùng hành động thực tế nói cho ta biết, mà không giống như các ngươi hiện tại, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhìn ta.

- Nếu như ta nguyện ý, hiện tại, ta có khả năng giết sạch tất cả các ngươi. . .

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, nói:

Lúc này, một tiểu nữ hài đi ra, nữ hài tuổi không lớn lắm, mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo rất xinh đẹp.

- Không cần, ta không sợ hắn!

Thế là, không người nào dám động!

Diệp Huyền đi về phía tiểu nữ hài, những cường giả Thần tộc kia biến sắc, dồn dập ngăn cản trước mặt tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài nhìn thẳng Diệp Huyền, nàng cứ như thế nhìn hắn.

Nói xong, hắn bóp nhẹ gương mặt tiểu nữ hài:

Bên cạnh, những cường giả Thần tộc giận dữ, trong đó một lão giả muốn xuất thủ, nhưng mà một thanh kiếm trực tiếp xuất hiện ngay giữa trán của hắn!

Nói đến đây, hắn lại nhìn đám người chung quanh, hỏi:

Diệp Huyền ngồi xổm trước mặt tiểu nữ hài, nói:

Lúc này, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nói:

- Ngươi, rõ chưa?

Tiểu nữ hài nói:

Diệp Huyền cười nói:

- Ta hỏi các ngươi, các ngươi muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn như hiện tại, hay muốn phục hưng Thần tộc?

Diệp Huyền cười cười, sau đó nói:

- Ngươi không phải người Thần tộc!

Tiểu nữ hài thu hồi tầm mắt, yên lặng.

- Ngươi muốn làm vương của Thần tộc chúng ta?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Đúng thế.

- Ta phải thừa nhận, Thần tộc đã từng rất mạnh mẽ, thế nhưng, đó là việc trong quá khứ, hơn nữa, mạnh mẽ ngày xưa không có quan hệ gì tới các ngươi! Thần tộc năm đó mạnh mẽ, là bởi vì người Thần tộc năm đó rất mạnh mẽ. Thế nhưng hiện tại, các ngươi rất yếu, thế mà các ngươi không dám thừa nhận. Thần tộc năm đó huy hoàng lại không phải là vốn liếng giúp các ngươi kiêu ngạo tới bây giờ. Các ngươi hiện tại chỉ có thể kéo dài hơi tàn tại nơi đây. Kiêu ngạo?

Gương mặt Liên Loan Nhi biến thành cổ quái.

Khóe miệng Đế Khuyển co giật. . .

- Các ngươi nói cho ta biết, các ngươi có gì tư cách gì kiêu ngạo? Ta ưu tú như vậy, ta kiêu ngạo sao? Ta không dám kiêu ngạo, các ngươi dựa vào cái gì để tiếp tục kiêu ngạo?

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, đáp:

- Phục hưng Thần tộc!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Nếu như muốn phục hưng Thần tộc, nhất định phải đi ra ngoài, đi mở mang kiến thức thế lực bên ngoài, nhìn xem vì sao bọn họ mạnh mẽ, mà các ngươi, cũng nhất định phải học tập, học tập nhân loại, học tập chủng tộc khác.

Tiểu nữ hài trầm giọng nói:

- Nhân loại bên ngoài cũng cường đại giống ngươi sao?

Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài, nói:

- Không, bên ngoài có rất nhiều người yếu, hơn ta. thế nhưng, cũng có rất nhiều người còn mạnh hơn ta, mạnh hơn rất rất nhiều cũng có.

Lúc này, một tên nam tử đột nhiên nói:

- Có khả năng.

Đế Khuyển khẽ gật đầu, nói:

- Hắn là nhân loại, ngươi lại đi theo hắn, hiển nhiên là tín nhiệm hắn, chúng ta cũng có thể tín nhiệm hắn không?

Đan nhi lại nhìn sang Diệp Huyền, sau đó nói:

Đế Khuyển yên lặng.

- Ngươi là hộ tộc thần thú Thần tộc ta, năm đó vì Thần tộc lực chiến đến cùng. . . Mặc dù ta không biết ngươi cuối cùng đi đâu, thế nhưng, những người Thần tộc có thể còn sống đến bây giờ, là công lao của ngươi và những thần tướng năm xưa!

- Tại sao ngươi phải giúp Thần tộc chúng ta?

Diệp Huyền cười cười, sau đó chỉ vào Đế Khuyển đang nằm gần đó, nói:

- Ba nguyên nhân, thứ nhất, nó là bằng hữu của ta, nó hi vọng ta tới Thần tộc, hi vọng ta giao hảo cùng Thần tộc. Nguyên nhân thứ hai, ta nhận được chỗ tốt của Thần tộc, ta đã đáp ứng vị tiền bối kia, sẽ trợ giúp Thần tộc; nguyên nhân thứ ba, ta cũng hi vọng Thần tộc mạnh lên, như vậy sẽ trở thành đồng minh mạnh mẽ của ta.

Đan nhi quan sát Diệp Huyền, sau đó nàng đi đến trước mặt Đế Khuyển, Đế Khuyển nhìn Đan nhi trước mặt, không nói gì.

Đan nhi nhìn Đế Khuyển, hỏi:

- Ngươi là Đế Khuyển, đúng không?

Đế Khuyển hơi kinh ngạc, hỏi lại:

- Ngươi biết ta?

Đan nhi gật đầu, nói:

Đan nhi quay đầu nhìn Diệp Huyền, hỏi:

Diệp Huyền kinh ngạc quan sát tiểu nữ hài, hắn phát hiện, địa vị của tiểu nữ hài trong Thần tộc không đơn giản chút nào!

Sắc mặt tên nam tử biến thành khó coi.

- Vậy ngươi đánh bại hắn!

Tiểu nữ hài tên là Đan nhi nhìn tên nam tử, nói:

- Đan nhi, đừng nghe hắn, hắn là nhân loại, không thể tin!

Đối với Diệp Huyền, nó vô cùng tin tưởng.

Đối với địch nhân, Diệp Huyền có thể sẽ giở trò, nhưng đối với mình người, nó chưa thấy Diệp Huyền giở trò gì cả.

Đan nhi khẽ gật đầu, nói:

- Ta hiểu rồi.

Nói xong, nàng quay người đi đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó chậm rãi quỳ xuống:

- Ta nguyện tin ngươi làm vương của Thần tộc.

Nơi này đột nhiên yên tĩnh lại!

Lúc này, Liên Loan Nhi cũng quỳ xuống.

Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người quỳ xuống.

Hiện tại, Thần Vương tọa đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, khác với lúc trước chính là, lần này phía trên Thần Vương tọa lại lơ lửng hai chữ: Diệp Huyền.

Diệp Huyền vừa ngồi lên, chuyện bất ngờ xảy ra, dùng hắn làm trung tâm, tất cả linh khí trong phạm vi mười vạn dặm đột nhiên biến mất. . .

Phát hiện việc lạ này, Diệp Huyền cũng giật mình, hắn vội vàng đi xuống.

Ở chung quanh, đám người Liên Loan Nhi đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Diệp Huyền nhìn sang Đế Khuyển, hỏi:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Đạo tắc!

Đạo tắc?

Diệp Huyền sửng sốt:

- Đó là đạo tắc?

Đế Khuyển gật đầu:

- Thần khí đạt tới Đạo cảnh, sẽ mang ý nghĩa nó đã có đạo tắc của mình. Mà đạo tắc của Thần Vương tọa chính là 'Cấm Linh' đạo tắc. Chỉ cần thôi động, có thể trong nháy mắt hấp thu tất cả linh khí trong phạm vi bao phủ của nó.

Nói đến đây, nó nhìn Diệp Huyền, nói thêm:

- Ngươi ngồi lên, có thể trong nháy mắt hấp thu tất cả linh khí trong phạm vi mười vạn dặm cho bản thân sử dụng!

Biến thái!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền!

Có đồ chơi này, chẳng phải đang nói hắn không cần lo lắng không có linh khí?

Không chỉ như thế, còn mang ý nghĩa đối thủ không có linh khí để dùng. . .

Quá biến thái!

Diệp Huyền lại nghĩ tới cái gì, hắn vội hỏi:

- Ta cũng có đạo tắc. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận