Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3455. Ai đánh ai?



Chương 3455. Ai đánh ai?




Khoảnh khắc ấy, hắn đột nhiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!
Thần Nhân tộc?
Huy động toàn tộc đi tìm cha hắn và Thanh Nhi?
Bọn họ bị điên rồi hay gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ lại tự tin đến vậy?
Hắn thấy hơi tò mò, Thanh Nhi và cha hắn có biết Thần Nhân tộc đang tìm mình không?
Lúc này, Ngạn Tri lại bảo: “Diệp công tử, hiện giờ ngươi đầu hàng vẫn còn kịp đấy!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng ta, đoạn nói: “Ta sợ cha ta đánh gãy chân ta!”
Ngạn Tri nhíu mày: “Cha ngươi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Là thanh sam nam tử mà ngươi nói ấy!”
Ngạn Tri mỉm cười: “Diệp công tử, nếu như ngươi đầu hàng Thần Nhân tộc thì dưới sự bồi dưỡng của Thần Nhân tộc, cùng lắm vài năm nữa ngươi có thể vượt qua cha ngươi. Tới khi ấy, ai đánh ai còn chưa biết đâu!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Nói thật thì đề nghị này của ngươi cũng khiến ta dao động đấy… Thế nhưng ‘cùng lắm vài năm’ ở đây có phải hơi bị phóng đại rồi không?”
Ngạn Tri mỉm cười: “Có thể là ngươi chưa hiểu về thần đạo văn minh của chúng ta rồi. Nếu như ngươi hiểu được thì ngươi sẽ biết, muốn vượt qua cha ngươi thực sự không phải chuyện gì khó!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta không hiểu về thần đạo văn minh thật! Có điều ta lại rất hiểu cha ta!”
Đánh bại cha hắn ư?
Hắn cũng muốn lắm!
Nhưng hai, ba năm thì…
Đừng nói ở bên ngoài tu luyện, kể cả tu luyện trong tháp cũng chưa chắc đã làm được!
Bởi vì đến hiện tại, hắn vẫn không biết rốt cuộc cha hắn đang ở trình độ nào!
Ngạn Tri đang định nói gì đó thì Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Ngạn Tri cô nương, chúng ta nói đến đây thôi! Ngươi yên tâm, ta tạm thời sẽ không giết ngươi! Thế nhưng ta cũng sẽ không thả ngươi đi, ngươi cứ ở trong tiểu tháp một khoảng thời gian đi!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời khỏi tiểu tháp.
Sau khi Diệp Huyền rời đi, Ngạn Tri nhíu mày. Một lát sau, nàng ta xòe tay ra, nàng ta muốn sử dụng sức mạnh nhưng vừa mới thi triển thì sắc mặt đã đanh lại, vội vàng ngừng tay!
Đường kiếm quang kia vẫn còn trong cơ thể nàng ta!
Ngạn Tri chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Nữ tử váy trắng phong ấn nàng ta, người này ít nhất phải là cường giả Bát đoạn!
Chỉ có cường giả Bát đoạn mới có thể chế trụ nàng ta bằng một đường kiếm quang!
Cường giả Bát đoạn!
Vẻ mặt Ngạn Tri trở nên phức tạp.
Nàng ta không ngờ nhân loại lại có thể đạt đến Bát đoạn!
Sự uy hiếp này là quá lớn!
Phải biết rằng mặc dù thực lực tổng thể của nhân loại không bằng Thần Nhân tộc, song số lượng thì lại vượt xa Thần Nhân tộc!
Khả năng sinh sản của nhân loại mạnh hơn Thần Nhân tộc nhiều!
Hơn nữa năng lực học hỏi của nhân loại cũng mạnh, nếu như ngày càng có nhiều người đột phá phong ấn mà Thần Nhân tộc để lại thì…
Ngạn Tri chầm chậm nhắm mắt lại.
Nàng ta không dám nghĩ tiếp nữa!
Bắt buộc phải ra ngoài!

Sau khi rời khỏi tiểu tháp, Diệp Huyền tới Khương Quốc ở Thanh Châu.
Lúc này Khương Quốc đã khôi phục như thường!
Bên này còn đỡ, bởi vì có mấy người Mặc Vân Khởi trấn áp, do đó ở đây tương đối ổn định.
Thế nhưng lòng người vẫn hoảng sợ lắm.
Ngày tận thế của vũ trụ!
Dù có là Thanh Châu cũng tràn đầy những lời đồn khiến người ta hoang mang!
Còn những nơi khác dù có cường giả Kiếm Minh trấn áp, song dẫu sao thì cường giả Kiếm Minh cũng có hạn, không thể quản lí cả vũ trụ được!
Hiện giờ vũ trụ vẫn hơi loạn!
Trên một con phố nào đó, Diệp Huyền và một nữ tử chầm chậm bước đi. Nữ tử này mặc bạch giáp, bên eo đeo một thanh đoản đao.
Người này chính là Khương Cửu!
Khương Cửu quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Chuyện của Thần Nhân tộc là thật sao?”
Diệp Huyền gật đầu.
Khương Cửu trầm giọng nói: “Không ngờ nhân loại lại do một chủng tộc khác tạo ra! Nghe thật sự khó mà chấp nhận được!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng thấy vậy!”
Khương Cửu có hơi không hiểu: “Thế tại sao bọn họ lại muốn hủy diệt nhân loại?”
Diệp Huyền nói: “Bởi vì bọn họ phát hiện có nhân loại đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ!”
Khương Cửu thở dài một hơi: “Nhân loại chúng ta có hi vọng không?”
Diệp Huyền nhìn nàng, đoạn khẽ nói: “Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi xảy ra chuyện đâu!”
Khương Cửu nhìn hắn: “Những người khác thì sao?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Khương Cửu do dự một lát rồi nói: “Ta biết, ta hỏi như vậy có hơi ích kỉ! Thế nhưng ta không thể từ bỏ con dân Khương Quốc, cũng không thể từ bỏ các học trò trong học viện, chúng ta có quá nhiều thứ không thể bỏ mặc!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Xin lỗi! Mọi thứ lại phải để ngươi gánh vác!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Những gì các ngươi không buông bỏ được chính là những gì ta không buông bỏ được!”
Ánh mắt Khương Cửu hiện vẻ phức tạp: “Ngươi có quá nhiều gánh nặng!”
Diệp Huyền mỉm cười, đoạn nói: “Tiểu Cửu, đi với ta đến một nơi!”
Khương Cửu gật đầu: “Được!”
Hai người biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã ở ngọn núi phía sau Thương Lan học viện!
Diệp Huyền đưa Khương Cửu vào sâu bên trong núi, ở đây có một ngôi mộ.
Là mộ của Kỷ lão!
Diệp Huyền đứng trước ngôi mộ, trầm mặc không lên tiếng.
Khương Cửu yên lặng đứng bên cạnh hắn.
Hồi lâu sau, Diệp Huyền bỗng quỳ xuống.
Kỷ lão!
Đáng để Diệp Huyền hắn quỳ!
Năm xưa nếu không nhờ Kỷ lão cứu giúp thì Diệp Huyền hắn đã chết rồi!
Khương Cửu cũng quỳ theo!
Hết chương 3455.



Bạn cần đăng nhập để bình luận