Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3801. Kiếm chém tương lai!



Chương 3801. Kiếm chém tương lai!




Lúc được biết Thiên Khí tộc hủy diệt ngũ tộc, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh.
Hắn không mấy hứng thú với chuyện của Trụ Nguyên Giới!
Sau khi sự việc ở Trụ Nguyên Giới kết thúc, Diệp Huyền quay trở lại Dị thế giới.
Ở đây có những người mà hắn nhớ nhung!
Diệp Huyền tới Phương Thốn Tông trước.
Trên một đỉnh núi, một nữ tử đang ngắm nhìn biển hoa phía xa xa, không biết nàng đang nghĩ gì.
Có vẻ như nàng cảm nhận được gì đó nên bỗng quay người, trước mặt nàng là một nam tử.
Là Diệp Huyền!
Diệp Huyền mỉm cười: “Liên Vân cô nương, lâu rồi không gặp!”
An Liên Vân sững sờ, sau đó khẽ nói: “Ta còn tưởng ngươi không quay lại nữa!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sao có thể?”
Nói đoạn, hắn bèn đi đến bên cạnh An Liên Vân và liếc nhìn nàng, sau đó nói: “Vẫn chưa đạt tới Vô cảnh hả?”
An Liên Vân khẽ mỉm cười: “Thiếu một chút nữa!”
Một chút!
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy thì ta chúc mừng ngươi trước nhé!”
An Liên Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn mãi về phía tinh không xa xôi, sau đó khẽ nói: “Diệp công tử, phụ thân nói ngươi rất thần bí… Ta biết, ngươi rất lợi hại! Cường giả của Trụ Nguyên Giới thực sự mạnh hơn cường giả Vô cảnh chúng ta sao?”
Diệp Huyền gật đầu.
An Liên Vân quay đầu nhìn hắn: “Còn có thế giới mạnh hơn Trụ Nguyên Giới, đúng không?”
Diệp Huyền cười nói: “Đúng vậy!”
An Liên Vân nhíu mày: “Có bao nhiêu?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Trước mắt thì có vài vạn!”
Vẻ mặt An Liên Vân sựng lại, một lát sau nàng lắc đầu cười: “Nói vậy tức là Dị thế giới chúng ta cũng rất nhỏ bẻ trong vũ trụ này?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sao đột nhiên ngươi lại suy nghĩ nhiều như vậy?”
An Liên Vân trầm mặc.
Diệp Huyền đi đến trước mặt An Liên Vân và nhìn nàng: “Biết tại sao ta lại tới tìm ngươi không?”
An Liên Vân nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: “Bởi vì ngươi là một cô nương lương thiện!”
Nói đoạn, hắn bèn quay đầu nhìn phía tinh không xa xôi: “Ta có quen hai nữ nhân ở Trụ Nguyên Giới, hai người đều rất lợi hại…”
Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu rồi không tiếp tục nói nữa.
An Liên Vân nhìn Diệp Huyền: “Ngươi không thích các nàng hả?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không có tư cách không thích các nàng, các nàng đều vì tộc nhân của mình, còn Diệp Huyền ta cũng có ý đồ riêng, người đã có ý đồ riêng thì làm gì có tư cách đi ghét người khác?”
An Liên Vân nhìn hắn: “Ta thấy ngươi cũng khá tốt đó chứ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta thấy ngươi cũng rất tốt!”
Hai người nhìn nhau cười.
Diệp Huyền đột nhiên xòe tay ra, một người gỗ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Người gỗ này giống y hệt An Liên Vân, không những thế người gỗ này còn đang mỉm cười.
Diệp Huyền đưa người gỗ cho An Liên Vân: “Dị thế giới… Cả quãng đường vừa qua ta đã đi tới quá nhiều thế giới! Dẫu sao thì bản đồ thường xuyên thay đổi, nhiều nơi ta cũng quên mất rồi! Có điều ta sẽ nhớ Dị thế giới, bởi vì nơi này có ngươi!”
An Liên Vân nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền lại lấy một cái nạp giới ra đặt vào tay An Liên Vân: “Một vài tài nguyên, sẽ giúp ích cho ngươi đấy!”
An Liên Vân vẫn không nói gì cả.
Diệp Huyền mỉm cười: “Nhớ nhé, hãy làm chính mình, đừng khiến mình chịu thiệt. Ta đi đây!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Lúc này, tay hắn bị kéo lại!
Diệp Huyền quay đầu nhìn An Liên Vân, nàng đã kéo tay hắn lại.
An Liên Vân nhìn hắn, nàng khẽ ôm lấy Diệp Huyền, sau đó thầm nói vài câu bên tai hắn.
Diệp Huyền sững sờ.
Lúc này, An Liên Vân quay người rời đi.
Diệp Huyền trầm mặc.
Nửa canh giờ sau, hắn đi tới Đạo Linh Cung.
Trong điện, chỉ có Diệp Huyền và A Đạo Linh với Ngôn Bán Sơn.
A Đạo Linh quan sát hắn, sau đó cười nói: “Ta không nhìn thấu ngươi nữa rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Linh tỷ, ngươi có thể đưa Ngôn Bán Sơn đế Trụ Nguyên Giới, báo tên ta, Thiên Khí tộc sẽ tiếp đãi các ngươi!”
A Đạo Linh chớp mắt: “Thật à?”
Diệp Huyền gật đầu.
A Đạo Linh mỉm cười: “Vậy thì đa tạ trước nhé!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Người nhà cả mà!”
Vẻ mặt A Đạo Linh phức tạp, trước đó Diệp Huyền còn chưa đạt đến Vô cảnh, mà hiện giờ hắn đã khiến nàng không thể nhìn thấu!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã được như vậy!
Không nghĩ nhiều nữa, một lát sau, Diệp Huyền rời khỏi Đạo Linh Cung.
Diệp Huyền rời đi xong, Ngôn Bán Sơn nhìn A Đạo Linh, nàng khẽ nói: “Sư tôn, tới Trụ Nguyên Giới không?”
A Đạo Linh trầm mặc một hồi rồi nói: “Không đi!”
Ngôn Bán Sơn không hiểu.
A Đạo Linh khẽ cười: “Đây là nhà!”
Ngôn Bán Sơn hiểu ngay.

Lần này Diệp Huyền không trở về Thanh thành, hắn biết con đường tương lai của mình còn rất dài.
Hắn thấy hơi lo về lời mà cha hắn nói!
Nếu như cha hắn và đại ca đi tới tận cùng vũ trụ, cuối cùng không phát hiện kẻ địch lớn mạnh, vậy thì ba người họ chắc chắn sẽ đánh nhau!
Ba người đều vô địch, nhưng ai mới là vô địch thật sự? Phải đánh thì mới biết được!
Nỗ lực!
Diệp Huyền không muốn khí ba người kia đánh nhau, hắn chỉ có thể đứng nhìn trong bất lực.
Hắn không muốn ai chết cả!
Hết chương 3801.



Bạn cần đăng nhập để bình luận