Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1123: Đối địch

Ngay đúng lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi vội vàng chặn trước mặt Tiểu Thất và cung kính hành lễ: “Bệ hạ!”

Tiểu Thất nói: “Có chuyện để sau hãy nói.”

Nói xong, nàng kéo Diệp Huyền bước nhanh đi, biến mất ở phía xa.

Trong điện, Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi đều mang vẻ mặt ngơ ngác.



Trong tầng mây, Diệp Huyền và Tiểu Thất ngự kiếm mà đi.

Dọc theo đường đi, hắn nhìn về phía Tiểu Thất: “Tiểu Thất, rốt cuộc có chuyện gì?”

Tiểu Thất đáp: “Dẫn ngươi tới một nơi.”

Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyền: “Lát nữa đi cùng ta!”

Truyền thừa?

Khoảng nửa canh giờ sau, Tiểu Thất dẫn Diệp Huyền tới trong một khu rừng rậm, trong khu rừng này, hắn gặp được vị đại trưởng lão của Đạo Môn kia!

Tiểu Thất đáp: “Đi truyền thừa.”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền hơi gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía đại trưởng lão: “Hình như tiền bối không được vui cho lắm thì phải!”

Diệp Huyền hỏi: “Nơi nào?”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: “Truyền thừa gì?”



Tiểu Thất nói: “Đến rồi sẽ biết!”

Diệp Huyền gật đầu: “Chúng ta sắp làm gì sao?”

Nói xong, hắn ta đi về phía xa.

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn hắn nhưng chẳng nói gì cả.

Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyền: “Xong chuyện ở đây ta sẽ về Thần Quốc, mấy chuyện này, không thể để một mình ngươi đối diện được!”

Tiểu Thất nói: “Tạm thời không biết.”

Đại trưởng lão lạnh lùng bảo: “Đi thôi!”

Đột nhiên Diệp Huyền nhìn về phía đại trưởng lão: “Tiền bối, các ngươi có biết nhiều về Thần Điện không?”

Sau một lúc, Diệp Huyền hơi lắc đầu, cho dù thế nào thì hắn vẫn hy vọng Tiểu Thất trở về, thực lực của nàng không yếu hơn hắn chút nào cả, có Tiểu Thất ở đây, áp lực của hắn cũng sẽ giảm đi một chút, hơn nữa, Thần Quốc vốn là của Tiểu Thất!

Diệp Huyền vội vàng nói: “Vậy tại sao các ngươi không ra ngoài xử bọn họ?”

Diệp Huyền im lặng.

Đại trưởng lão lắc đầu: “Ngươi mới là người thần bí nhất!”

Nói xong, nàng bước nhanh rồi biến mất ở cách đó không xa.

Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Nói thật đi, ngươi thành thật nói cho ta biết ngươi có quen tổ tiên của Đạo Môn ta không?”

Đại trưởng lão mang vẻ mặt không có cảm xúc gì: “Sư tổ của mấy thế lực lớn tại Huyền Hoàng Đại Thế Giới này đều quen ngươi, hơn nữa, sau lưng ngươi còn có một nữ tử váy trắng thần bí như vậy, mà người này cho dù là Đạo Môn ta hay là Thần Điện đều chẳng biết gì về nàng ta hết! Ngươi nói xem ngươi có thần bí không?”

Diệp Huyền sững sờ: “Ta?”

Đối với Tiểu Thất, hắn không có bất cứ một lời oán hận nào cả vì hắn biết rất rõ nàng là một người thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình.

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng dễ xử như vậy sao?”

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc Thần Điện đó là thế lực thế nào? Tại sao lại thần bí như vậy?”

“Thần bí?”

Sau khoảng nửa canh giờ, Diệp Huyền, Tiểu Thất và đại trưởng lão tới một sa mạc, đại trưởng lão và Tiểu Thất đều không bay mà chỉ đi bộ!

Đại trưởng lão đáp: “Đối địch!”

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Tiền bối, các ngươi với Thần Điện có quan hệ gì?”

Đại trưởng lão nhẹ giọng đáp: “Cũng coi là có!”

Diệp Huyền: “…”

Cách không xa, Tiểu Thất cũng nhìn hắn, sau đó bảo: “Người mà ngươi quen thật sự rất nhiều!”

Diệp Huyền cười khổ: “Thật ra ta hoàn toàn không quen bọn họ! Nhưng hình như bọn họ biết ta!”

Đại trưởng lão hỏi: “Phụ thân ngươi là ai?”

Diệp Huyền nhún vai: “Không biết!”

Đại trưởng lão im lặng một lúc, sau đó nói: “Có khả năng nguyên nhân là ở phụ thân ngươi, đương nhiên, cũng có khả năng nguyên nhân là ở kiếp trước của ngươi.”

Kiếp trước?

Diệp Huyền lắc đầu: “Có lẽ thế!”

Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Nói một chút về Thần Điện với ngươi vậy!”

Diệp Huyền vội vàng gật đầu, bây giờ hắn vẫn biết quá ít về Thần Điện này.

Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Thần Điện là một thế lực rất cổ xưa, có thể nói là đã tồn tại từ thời kỳ đầu khi Tứ Duy vũ trụ ra đời. Bọn họ và Đạo Môn ta cùng Cổ Yêu nhất tộc có thể nói là những thế lực cổ xưa nhất ở Tứ Duy vũ trụ.”

Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Cổ Yêu?”

Đại trưởng lão gật đầu: “Một yêu tộc vô cùng lớn mạnh, chẳng qua hình như bọn họ đã biến mất rồi!”

Diệp Huyền hỏi: “Hình như đã biến mất?”

Đại trưởng lão gật nhẹ đầu: “Lúc trước Cổ Yêu nhất tộc và một vị Thiên Đạo đi tới một vũ trụ chưa rõ khác, sau này bặt vô âm tín. Đạo Môn chúng ta cũng từng phái người đi điều tra, phát hiện bọn họ đều đã biến mất hết.”

Nói đến đây, hắn ta hơi dừng lại, vẻ mặt trở nên khá nặng nề: “Nếu bị người diệt… vậy thực lực của đối phương phải mạnh bao nhiêu? Mà nếu không phải bị người diệt vậy tại sao bọn họ lại biến mất không thấy bóng dáng đâu như vậy?”

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Liệu có phải người của Ngũ Duy ra tay không?”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Từ xưa đến nay, Ngũ Duy vẫn luôn thuộc về truyền thuyết, thẳng đến khi tòa tháp trong cơ thể ngươi xuất hiện, tháp đó đã chứng thực Ngũ Duy thật sự tồn tại, mà tiến vào Ngũ Duy, nghe nói có thể thay đổi sinh tử và trường sinh!”

Diệp Huyền im lặng một lúc sau đó nói: “Tiền bối, trường sinh này thật sự rất quan trọng sao?”

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Diệp Huyền, cười lạnh: “Nếu ngươi không tu luyện, cùng lắm sống đến trăm tuổi, mà nếu ngươi tu luyện có thể sống mấy trăm tuổi! Mà rất nhiều người đã sống đến mấy nghìn năm! Ngươi có biết mấy người này sợ nhất là gì không? Là cái chết! Cái chết càng ngày càng gần đó! Không có đột phá thì sẽ cách cái chết càng lúc càng gần! Bây giờ ngươi không có loại cảm giác này là vì ngươi tu luyện giống như làm bừa vậy, hơn nữa trên người còn có nhiều chí bảo như thế. Nhưng không phải tất cả mọi người đều là ngươi! Đã hiểu chưa?”

Diệp Huyền: “…”

Tiểu Thất đột nhiên nói: “Hắn cũng đã rất cố gắng!”

Đại trưởng lão không thay đổi nét mặt: “Là rất cố gắng, sau lưng hắn người sau mạnh hơn người trước, Thần Điện này gặp phải ngươi cũng coi như xúi quẩy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận