Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 471: Có Tâm Ý Là Được!

Kỳ thật, ban đầu nữ tử váy đỏ cũng không nghĩ lại tới Cổ Vu tộc.

Nhưng mà, Diệp Huyền kịch liệt yêu cầu nàng lưu lại, bởi vì hắn lo lắng sự tình có biến cố.

Mà lo lắng của hắn lại không hề sai!

Sau khi nữ tử váy đỏ xuất hiện, sắc mặt đám người Cổ Vu tộc giữa sân lập tức biến đổi. Bởi vì trên vách tường bên trong nhà trên cây, có một bức tranh chân dung, mà bức tranh chân dung này, chính là hình ảnh của nữ tử váy đỏ.

Tộc trưởng Cổ Vu tộc kinh hãi nhìn nữ tử váy đỏ:

- Ngươi...

Nữ tử váy đỏ đưa tay đè ép.

Oanh!

Bên trong nhà trên cây, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

- Ngươi mắt mù như thế, làm sao có thể lên làm tộc trưởng Cổ Vu tộc ta?

- Gặp qua tiên tổ!

Nữ tử váy đỏ đi đến trước mặt tộc trưởng Cổ Vu tộc, nàng nhìn xuống tộc trưởng Cổ Vu tộc:

- Dừng tay!

- Một khối địa phương gọi là bảo địa, lại trọng yếu như vậy sao? Cổ Vu tộc ta cần người khác bố thí sao? Thế nào, đã nhiều năm như vậy, Cổ Vu tộc càng sống càng không có cốt khí?

Một cỗ uy áp cường đại trực tiếp bao phủ tộc trưởng Cổ Vu tộc, trong nháy mắt, người sau trực tiếp quỳ xuống.

Tộc trưởng Cổ Vu tộc khẽ cúi đầu, không dám nói lời nào.

Tất cả mọi người nhìn về phía tộc trưởng Cổ Vu tộc, người sau thi lễ với nữ tử váy đỏ thật sâu:

Bên trong nhà trên cây, sắc mặt của đám trưởng lão Cổ Vu tộc còn lại đại biến, có vài người vậy mà còn muốn xuất thủ, mà lúc này, tộc trưởng Cổ Vu tộc đột nhiên cả giận nói:

Mạc Tu ở một bên cũng là một mặt khó có thể tin.

Một bên, Mạc Tu đột nhiên nói:

Tiên tổ!

- Các hạ, Hộ Giới minh ta cũng không phải bố thí, ta...

Nữ tử váy đỏ nhìn thoáng qua đám người bên trong nhà trên cây:

Bên trong nhà trên cây, cả đám người không ai dám trả lời.

Lúc này, bên trong nhà trên cây truyền đến thanh âm của nữ tử váy đỏ.

Trăm trượng bên ngoài nhà trên cây, Mạc Tu kinh hãi nhìn chằm chằm nhà trên cây, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.

Tộc trưởng Cổ Vu tộc khẽ cúi đầu, không dám nói lời nào.

Oanh!

- Thấy hắn sao?

Lúc này, nữ tử váy đỏ đột nhiên vung lên tay phải.

- Không biết tiên tổ có ý gì!

Người trưởng lão kia nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, có quan hệ với hắn a?

Mạc Tu còn đang nói chuyện trực tiếp bị chấn bay ra ngoài.

Lúc này, một tên trưởng lão Cổ Vu tộc đột nhiên nói:

- Tiên tổ, ta có một chuyện không hiểu. Vì sao chúng ta phải cự tuyệt hảo ý của Hộ Giới minh?

Nữ tử váy đỏ chỉ chỉ Diệp Huyền:

- Cút!

- Từ giờ phút này, nha đầu này chính là tộc trưởng Cổ Vu tộc, các ngươi có ý kiến gì không?

Bên trong nhà trên cây, nữ tử váy đỏ giữ chặt tay Vị Ương Thiên, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn thoáng qua đám người giữa sân:

Tại chỗ, vẻ mặt Mạc Tu một trận biến ảo, cuối cùng, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua nhà trên cây, sau đó quay người biến mất ngay tại chỗ.

Nữ tử váy đỏ lãnh đạm nói:

- Không nhìn ra tiềm lực của hắn sao?

Tên trưởng lão kia do dự một chút, sau đó nói:

- Hắn quả thực rất yêu nghiệt, thế nhưng, Hộ Giới minh thế lớn, đối với chúng ta càng có lợi hơn, chúng ta...

- Ngu xuẩn!

Nữ tử váy đỏ đột nhiên lạnh lùng nói:

- Ánh mắt lại không thể nhìn xa trông rộng một chút? Hắn bây giờ chỉ mới mười chín tuổi, nhưng đã có thể trảm Chân Ngự Pháp cảnh, lại cho hắn thời gian mười năm, không, lại cho hắn thời gian năm năm, trong một giới này, ngoại trừ một vài lão quái vật đặc thù, có ai là địch thủ của hắn hay không? Nếu như cho hắn mười năm, Thanh Thương giới, không còn ai có thể làm đối thủ của hắn!

Nghe vậy, Diệp Huyền ở một bên có chút cảm động:

- Tiền bối, ban đầu ta thật sự không biết trong lòng ngươi ta lại ưu tú như thế, trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, ngượng ngùng, lại làm quen lần nữa a, ta gọi Diệp Huyền, không biết tiền bối xưng hô thế nào?

- Nàng ở Cổ Vu tộc không có bất kỳ thân tín nào, lại thêm thực lực của nàng lúc này còn thấp, cho dù lưu lại Cổ Vu tộc, cũng có thể sẽ bị đoạt quyền lực, trở thành một khôi lỗi. Cho nên, nàng cần sự hỗ trợ của ngươi!

Bên ngoài nhà trên cây, nữ tử váy đỏ nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Bên trong nhà trên cây, đám người đưa mắt nhìn nhau, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Huyền cũng vội vàng đi ra ngoài.

Nói xong, nàng kéo tay Vị Ương Thiên đi ra nhà trên cây.

- Cùng đi!

- Hậu bối không có năng lực, khiến tiên tổ hổ thẹn!

Nữ tử váy đỏ lạnh lùng nói:

- Từ giờ phút này, nha đầu này chính là tộc trưởng Cổ Vu tộc, các ngươi tận lực phò trợ nàng, ngày sau không thể thiếu chỗ tốt cho các ngươi!

Tộc trưởng Cổ Vu tộc vội vàng nói:

- Cẩn tuân mệnh lệnh của tiên tổ!

Nữ tử váy đỏ nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi đi theo ta!

Nói xong, nàng đi đến phía bên ngoài.

Vị Ương Thiên lại vội vàng kéo nàng, nữ tử váy đỏ mỉm cười:

Tộc trưởng Cổ Vu tộc lại càng cúi đầu thấp hơn:

- Lợi ích nhất thời, có thể là lợi ích lâu dài hay sao? Sau ta, đến bây giờ, Cổ Vu tộc đã xuống dốc đến loại trình độ nào?

Nữ tử váy đỏ không để ý tới Diệp Huyền, lại nhìn về phía tộc trưởng Cổ Vu tộc còn đang quỳ trước mặt:

Diệp Huyền: "..."

- Cút!

Nữ tử váy đỏ lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối, ta nhúng tay vào, sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng thêm phức tạp, dù sao, ta chỉ là một người ngoài!

Nữ tử váy đỏ lãnh đạm nói:

- Người ngoài gì, tình cảm giữa ngươi và nha đầu này tốt như vậy, có thể so với thân huynh muội, ngươi giúp nàng, thiên kinh địa nghĩa, vậy cứ quyết định như thế.

Nói xong, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cuối chân trời:

- Ta cũng nên rời đi!

Diệp Huyền vội hỏi:

- Tiền bối muốn đi nơi nào?

Nữ tử váy đỏ lãnh đạm nói:

- Đi giải quyết một ân oán ngày xưa. Còn có, cẩn thận Hộ Giới minh kia, thế lực này không đơn giản, ngươi tự giải quyết cho tốt!

Nói xong, cả người nàng trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Nói đi là đi.

Tại chỗ, Vị Ương Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn chân trời, đang muốn hành lễ cung tiễn, lúc này, chân trời đột nhiên truyền đến một thanh âm:

- Không cần hành lễ, có tâm ý là được!

Nghe vậy, Vị Ương Thiên do dự một chút, nhưng vẫn thi lễ một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận