Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3596. Bình thường ta sẽ không ra tay! (2)



Chương 3596. Bình thường ta sẽ không ra tay! (2)




Một lát sau, Hungg Nghê nhìn về phía xa xa, sau đó nói: “Để ta xem ngươi còn giả vờ được đến khi nào!”

Ở phía xa xa, Hư Vọng đi theo Diệp Huyền, nàng càng lúc càng kính trọng đối phương hơn!
Đây đúng là một đại lão mà!
Nếu như có thanh kiếm vừa rồi thì đến cả cường giả Nguyên Thần nàng cũng giết được ấy chớ!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Hư Vọng cô nương, tại sao người ở đây đều muốn giết người mà ta cần tìm vậy?”
Hư Vọng sững sờ, sau đó nói: “Tiền bối không biết?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Hư Vọng trầm giọng nói: “Ta còn tưởng tiền bối cũng muốn Thiên Cực tinh khoáng trong tay nàng ta!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Thiên Cực tinh khoáng?”
Hư Vọng gật đầu: “Trước đó ở Thiên Cực sơn mạch có xuất hiện một tinh khoáng, mọi người tranh nhau, nhưng tiếc là cuối cùng lại rơi vào tay cô nương đó! Đương nhiên những người này sẽ không để yên, thế nên bọn họ liên thủ đối phó với cô nương kia, cuối cùng cô nương kia hết cách, chỉ đành trốn đến rừng Hắc Ám!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Rừng Hắc Ám rất nguy hiểm sao?”
Hư Vọng liếc nhìn hắn: “Với tiền bối mà nói thì không nguy hiểm, nhưng với chúng ta thì nguy hiểm lắm.”
Nói đoạn, nàng do dự một lát rồi nói: “Tiền bối tới để giúp cô nương đó hả?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Xem sao đã!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Hư Vọng ở phía sau lại liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó vội vàng đi theo.
Trên đường đi, không còn ai gây phiền phức cho Diệp Huyền nữa. Rất rõ ràng, cái chết của nam tử vừa rồi đã khiến các cường giả trong bóng tối kiêng dè.
Diệp Huyền thì càng đi càng ngạo mạn, giờ hắn không ngạo mạn không được ấy chứ.
Hắn phải làm ra vẻ thật tốt, bằng không sẽ biến thành một kẻ ngốc mất!
Càng lúc càng có nhiều người núp sau bóng tối, có điều tất cả đều không dám lại gần Diệp Huyền, càng không dám dùng thần thức để thăm dò hắn. Rất rõ ràng, bọn họ đều đang dè chừng hắn.
Mệnh Tri cảnh!
Ai mà không sợ?
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, hắn nở nụ cười, bộ dáng thong thả không hề vội vàng.
Hư Vọng phía sau đi theo với vẻ mặt cung kính.
Khi sắp ra khỏi thành, Diệp Huyền dừng lại. Trước cổng thành có một lão giả, lão giả này mặc trường bào màu đen, hai tay giấu trong tay áo, vẻ mặt lạnh lùng.
Hư Vọng bên cạnh Diệp Huyền trầm giọng nói: “Huyền Cơ lão nhân, là đại lão trong thành! Nguyên Thần cảnh!”
Đại lão?
Diệp Huyền mỉm cười, hắn nhìn Huyền Cơ lão nhân kia: “Có chuyện gì sao?”
Huyền Cơ lão nhân nhìn hắn: “Các hạ là Mệnh Tri cảnh?”
Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Ngươi có vấn đề gì hả?”
Ngữ khí không dễ chịu gì cho lắm.
Huyền Cơ lão giả nói: “Không dám! Ta…”
Hắn ta còn chưa nói hết thì Diệp Huyền bỗng đi về phía hắn ta. Hắn đi rất chậm, rất thong thả, như thể tản bộ vậy.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Huyền Cơ lão giả bèn híp mắt lại. Bàn tay giấu trong tay áo của hắn ta dần siết chặt.
Hơi căng thẳng!
Khi đi đến chỗ còn cách Huyền Cơ lão giả tầm mười trượng, hắn ta đột nhiên bước lên một bước. Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyền đã rơi vào vực thẳm thời không của đệ thập nhất trùng, vô số sức mạnh thời không thần bí ào về phía hắn!
Tuy nhiên, hắn không hề hoang mang mà cứ kệ vậy.
Rất nhanh sau đó, vẻ mặt Huyền Cơ lão giả thay đổi.
Bởi lẽ hắn ta phát hiện, Diệp Huyền ở trong vực thẳm thời không mà chẳng bị làm sao cả. Không chỉ có vậy, những sức mạnh thời không thần bí này còn không hề làm hắn bị thương dù chỉ một chút!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các cường già bèn thay đổi!
Đây là đại lão!
Sắc mặt Huyền Cơ lão giả trở nên vô cùng khó coi, khoảnh khắc ấy hắn ta cũng thấy hơi hoảng!
Diệp Huyền đi đến trước mặt Huyền Cơ lão giả, hắn không ra tay mà xòe tay ra, sau đó khẽ đẩy về phía trước. Chỉ trong chốc lát, một luồng thời không thần bí lập tức bao trùm lấy đối phương!
Thời không thần bí này bao trùm khiến Huyền Cơ lão giả phải trợn mắt: “Chuyện này… đây là…”
Diệp Huyền nhếch miệng: “Dám chơi thời không trước mặt ta, ngươi đang đùa đấy hả?”
Huyền Cơ lão giả cung kính hành lễ ngay lập tức: “Tiền bối, vãn bối đã mạo phạm rồi, mong tiền bối lượng thứ!”
Diệp Huyền cười lạnh lùng, sau đó quay người đi ra khỏi thành.
Hư Vọng vội vàng đi theo.
Thấy Diệp Huyền không ra tay, Huyền Cơ lão giả lập tức thở phào một hơi, sau đó lau mồ hôi trên trán!
Suýt chút nữa thì toi đời!
Hung Nghê cũng hơi đau đầu!
Lão đầu này là cường giả Nguyên Thần cảnh cơ mà, sao mà nhát thế?
Ngươi xử hắn đi chứ!
Nàng biết, Diệp Huyền có thể không bị thời không ảnh hưởng hoàn toàn là nhờ vào thanh kiếm kia chứ không phải thực lực của hắn! Mà Diệp Huyền cũng chưa hoàn toàn nắm được thời không thần bí kia đâu!
Có thể nói, hắn chỉ là một con hổ giấy.
Chỉ cần lão đầu này cho một quyền là hắn lộ nguyên hình ngay.
Nhưng lão đầu này lại bị dọa!
Hung Nghê lắc đầu, nàng không ngờ cái tên này đến đây lại sống nhờ vào lừa gạt…

Ở phía xa xa, bên ngoài thành, Hư Vọng đột nhiên nói: “Tại sao tiền bối không giết hắn ta?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Ngươi có cố ý giẫm chết một con kiến không?”
Hư Vọng sững sờ rồi lắc đầu.
Diệp Huyền mỉm cười, nói: “Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều như con kiến mà thôi, nếu như ta muốn hủy diệt thì một kiếm thôi cũng có thể diệt hết chư thiên!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Hư Vọng: “Trăm vạn năm nay ta không còn ra tay nữa rồi, ngươi có biết tại sao không?”
Hư Vọng lắc đầu.
Diệp Huyền mỉm cười: “Bình thường ta sẽ không ra tay! Nhưng nếu ta ra tay vậy không chỉ chết một hai người đâu, ta sợ mình mà động thủ thì cả vũ trụ sẽ biến mất!”
Hư Vọng: “…”
Hết chương 3596.



Bạn cần đăng nhập để bình luận