Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3657. Thực lực không cho phép!



Chương 3657. Thực lực không cho phép!




Băng Phong Vực!
Khoảnh khắc Tuyết Sơn Vương thi triển Băng Phong Lĩnh Vực, thời không xung quanh Cổ Sầu lập tức bị đóng băng từng chút một!
Dù hai người cách Diệp Huyền vô số thời không, song mấy người Diệp Huyền vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương!
Vẻ mặt bọn họ nghiêm trọng vô cùng.
Tuyết Sơn Vương vừa ra tay đã thi triển lĩnh vực!
Tất cả mọi người đều nhìn Cổ Sầu, hắn ta là thiên tài tuyệt thế đến từ Ác tộc, có thể ngăn chặn Tuyết Sơn Vương vô địch không?
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Cổ Sầu chầm chậm giơ tay lên, sau đó lại hạ xuống.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, thời không xung quanh hắn ta lập tức cuộn trào lên.
Nếu như nói vừa rồi thời không kia là một ngọn núi tuyết vạn dặm thì lúc này, ngọn núi tuyết vạn dặm kia đã biến thành núi lửa vạn dặm, hơn nữa còn là một ngọn núi lửa đang phun trào!
Dần dần, Băng Phong Lĩnh Vực của Tuyết Sơn Vương bị phá vỡ từng chút một!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Tuyết Sơn Vương ở phía xa xa bèn xuất quyền.
Một quyền đơn giản!
Uỳnh!
Chỉ một quyền này thôi cũng đã phá vỡ thời không đang cuộn trào kia, thời không lập tức chìm xuống!
Một chiêu đã phá vỡ!
Tuyết Sơn Vương nhìn Cổ Sầu, ánh mắt hắn ta vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút dao động nào!
Vẻ mặt Cổ Sầu thì vẫn hiện ý cười nhàn nhạt, rất rõ ràng hai bên đều không quá nghiêm túc!
Ở bên ngoài, Tuyết Linh Lung đứng bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên trầm giọng nói: “Ngươi thấy ai sẽ thắng?”
Diệp Huyền đáp: “Không biết!”
Nghe vậy, Tuyết Linh Lung bèn nhíu mày: “Sao ngươi lại không biết?”
Diệp Huyền trợn mắt: “Ngươi tưởng ta lợi hại lắm hả?”
Tuyết Linh Lung nhìn hắn chứ không đáp lời.
Trong thời không phía xa, Cổ Sầu khẽ mỉm cười, hắn ta bước lên trước một bước. Cùng lúc đó, cơ thể hắn ta cũng dần trở nên hư ảo. Ngay sau đó, thời không xung quanh hắn ta và Tuyết Sơn Vương bèn dịch chuyển!
Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi đồng tử của Phàm Giản bèn co lại: “Đây là… Thời Không Lĩnh Vực sao?”
Võ Linh Mục nhìn chằm chằm thời không đang dịch chuyển kia: “Hắn ta muốn dùng thời không để hạ gục Tuyết Sơn Vương!”
Trong thời không đang dịch chuyển kia, cơ thể Tuyết Sơn Vương bắt đầu run lên. Nếu như nhìn kĩ thì sẽ phát hiện có một luồng sức mạnh to lớn đang điên cuồng xé rách hắn ta!
Thời Không Lĩnh Vực!
Đúng lúc ấy, Tuyết Sơn Vương đột nhiên bước lên phía trước một bước. Một bước này của hắn ta khiến thời không xung quanh lập tức ngừng lại. Ngay sau đó, hắn ta đánh một quyền!
Rầm!
Thời không đang dịch chuyển kia lập tức hóa thành hư vô!
Phá vỡ!
Tuyết Sơn Vương nhìn Cổ Sầu phía không xa: “Chỉ vậy thôi hả?”
Chỉ vậy thôi hả?
Giọng nói của hắn ta rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa vẻ dữ dằn không hề che giấu!
Ở bên ngoài, Võ Linh Mục và Phàm Giản nhìn nhau, ánh mắt hai người thoáng hiện vẻ kinh hãi!
Bọn họ không ngờ Tuyết Sơn Vương có thể dễ dàng phá vỡ Thời Không Lĩnh Vực của Cổ Sầu như vậy!
Điều quan trọng nhất là bọn họ còn không nhận ra điểm bất phàm trong một quyền vừa rồi của Tuyết Sơn Vương. Theo bọn họ, nó chỉ là một đường quyền đơn giản, không hề ẩn chứa chút sức mạnh nào!
Rõ ràng là không phải như vậy!
Phía đối diện Tuyết Sơn Vương, Cổ Sầu trầm mặc một hồi rồi nói: “Sức mạnh thật sự!”
Tuyết Sơn Vương đi về phía hắn ta: “Còn gì có thể khiến ta ngạc nhiên không? Nếu như không có…”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa: “Bảo hắn cho ngươi mượn kiếm, ngươi cầm thanh kiếm kia, ta thấy sẽ thú vị hơn chút đấy!”
Hắn ta vừa dứt lời thì mọi người bèn sững sờ!
Bảo Diệp Huyền cho mượn kiếm ư?
Phàm Giản và Võ Linh Mục nhíu mày, điều bọn họ lo lắng nhất là gì? Đó chính là Diệp Huyền cho Cổ Sầu mượn kiếm, nếu như thanh kiếm kia nằm trong tay Cổ Sầu thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
Mà bọn họ cũng không ngờ Tuyết Sơn Vương lại chủ động bảo Cổ Sầu mượn kiếm của Diệp Huyền!
Sự tự tin từ vô địch à?
Hay là tự đại?
Diệp Huyền nhìn Tuyết Sơn Vương, hắn không lên tiếng.
Đúng lúc ấy, Cổ Sầu đột nhiên bật cười: “Mượn kiếm? Tuyết Sơn Vương, ngươi thấy ta cần phải làm vậy không? Ha ha…”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên bước lên phía trước một bước. Ngay sau đó, hắn ta đã xuất hiện trước mặt Tuyết Sơn Vương. Tiếp đó, hắn ta đánh một quyền, nhắm thẳng vào đối phương!
Tuyết Sơn Vương cũng xuất quyền!
Hai người đánh rất bình tĩnh, cũng rất đơn giản, không có một chút dao động sức mạnh nào!
Uỳnh!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cả hai đồng loạt lùi về phía sau. Lần lùi này khiến bọn họ đều rơi vào vực thẳm thời không.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Phàm Giản và Võ Linh Mục đều trở nên khó coi.
Sức mạnh thực sự!
Cổ Sầu cũng lĩnh hội được thế nào là sức mạnh thực sự!
Bên trong vực thẳm thời không, Tuyết Sơn Vương bước lên trước một bước. Hắn ta đã ra khỏi vực thẳm!
Hắn ta nhìn Cồ Sầu cũng ra khỏi vực thẳm phía xa xa, gật đầu: “Giờ thì thú vị rồi đấy!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất. Gần như cùng lúc đó, Cổ Sầu ở phía xa cũng không thấy đâu.
Rầm rầm!
Thời không kia đột nhiên bùng nổ, vô số thời không cuộn trào, sau đó sụp đổ từng chút một!
Mà lúc này, mọi người không còn trông thấy Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương đâu nữa.
Bởi vì tốc độ của hai người này thực sự quá nhanh!
Các cường giả Ác tộc thì nhìn chằm chằm thời không đang sụp đổ kia. Nếu như Cổ Sầu thắng thì Ác tộc sẽ rửa được nỗi nhục hàng vạn năm nay, hơn nữa còn có thể bước lên đỉnh cao vũ trụ một lần nữa.
Nhưng nếu Cổ Sầu thua, vậy thì hôm nay sẽ là ngày Ác tộc biến mất khỏi thế gian vĩnh viễn!
Vừa hiện thế xong đã rời thế!
Sự sống chết của cả Ác tộc đều đặt ở một mình Cổ Sầu.
Hết chương 3657.



Bạn cần đăng nhập để bình luận