Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3704. Diệt tông! (2)



Chương 3704. Diệt tông! (2)




Ở một bên khác, Diệp Huyền im lặng đứng trong tầng mây. Hắn nhắm hờ mắt, mây xung quanh hắn đã biến thành màu máu đỏ!
Diệp Huyền cứ đứng như vậy, không ai biết hắn định làm gì.
Tiểu tháp cũng không dám lên tiếng!
Diệp Huyền bình thường thì nó còn dám nghịch ngợm, chứ giờ Diệp Huyền chẳng bình thường tí nào, nó mà nghịch nữa thì chức chắn sẽ bị đánh!
Có điều nó vẫn tin là Diệp Huyền đang giả điên!
Bởi lẽ lúc hắn đánh nó, hắn dùng nắm đấm chứ không dùng Thanh Huyền Kiếm. Phải biết rằng Thanh Huyền Kiếm có thể làm hại bản nguyên của nó, nhưng Diệp Huyền lại không dùng Thanh Huyền Kiếm!
Rất rõ ràng, hắn đang giả điên!
Thế nhưng nó lại không dám nói!
Nó sợ bị đánh!
Người điên thật sự không đáng sợ, người giả điên mới đáng sợ!
Có điều, nó vẫn thấy hơi tò mò, tại sao tiểu chủ có thể kích hoạt huyết mạch chi lực mà vẫn giữ được lí trí?
Chẳng lẽ huyết mạch của tiểu chủ không thuần?
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt. Khoảnh khắc hắn mở mắt, thời không trước mặt hắn biên thành màu máu đỏ. Chỉ trong chốc lát, thời không quanh đó hàng trăm vạn trượng lập tức biến thành một huyết hải!
Diệp Huyền quay người, hắn lại tới Vân Giới. Trông thấy hắn, vẻ mặt mấy người Tông Thủ bèn trở nên khó coi.
Mẹ kiếp!
Lại tới nữa!
Tông Thủ đang định nói gì đó thì Diệp Huyền đột nhiên hóa thành kiếm quang và chém xuống.
Mí mắt Tông thủ giật giật, hắn ta vội vàng nói: “Phòng thủ!”
Dứt lời, vô số quang trụ xông lên từ Vân Giới.
Mà lần này, Diệp Huyền không phòng thủ mà xông thẳng lên!
Hắn chém kiếm xuống.
Vụt!
Diệp Huyền bay đi hàng ngàn trượng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mấy người Tông Thủ lập tức thở phào một hơi. Mà lúc này, Diệp Huyền bỗng biến mất!
Vụt!
Một đường huyết sắc kiếm quang vụt lên!
Uỳnh!
Quang trụ lập tức bị đánh tan, thế nhưng vô số quang trụ đang không ngừng xộc lên từ Vân Giới. Thế nên Diệp Huyền chém xong quang trụ này, ngay sau đó lại có quang trụ khác mọc lên!
Lần này, hắn không lùi bước nữa mà điên cuồng xông lên.
Dần dần, vẻ mặt mấy người Tông Thủ lại càng khó coi hơn.
Bởi lẽ bọn họ phát hiện Diệp Huyền đang xông về phía trước!
Mặc dù tốc độ của hắn khá chậm, song hắn vẫn đi từng chút một!
Tông Thủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn ta siết tay, tay hắn ta đang run rẩy!
Lúc này, một cường giả Vân Giới nói: “Giới chủ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì Diệp Huyền cũng phá vỡ trận pháp, sau đó vào Vân Giới!
Tông Thủ trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Các ngươi đi đi!”
Đi!
Các cường giả Vân Giới sững sờ.
Tông Thủ khẽ nói: “Đi đi!”
Một cường giả Vân Giới trầm giọng nói: “Thế giới chủ, ngươi…”
Tông Chủ mỉm cười: “Mục tiêu của hắn là ta!”
Mọi người trầm mặc.
Tông Thủ lại nói: “Mau đi đi!”
Các cường giả Vân Giới đưa mắt nhìn nhau, không ai động đậy!
Tông thủ nhìn mọi người: “Nếu như các ngươi còn sống thì sau này hãy xây dựng lại Vân Giới, giờ chết ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiểu chưa?”
Mọi người lại nhìn nhau, bọn họ vẫn thấy hơi do dự!
Mà lúc này, Diệp Huyền đã tiến vào Vân Giới.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người không còn do dự nữa mà quay người đi luôn.
Tông Thủ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, hắn ta siết chặt tay phải, một luồng sức mạnh to lớn ngưng tụ trong đó.
Đúng lúc ấy, một đường huyết quang lóe lên, quang trụ trên trời đã bị Diệp Huyền chém bay!
Cả bầu trời như sụp đổ!
Điều quan trọng nhất là hắn kiểm soát sức mạnh rất tốt, hắn không phá hủy thời không của vũ trụ nên không chịu ảnh hưởng từ pháp tắc chi lực của Quân Đạo Lâm!
Trên bầu trời, Diệp Huyền cầm huyết kiếm và từ từ đi xuống!
Ở phía dưới, Tông Thủ cười ha ha: “Diệp Huyền, tới đi!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên nhảy lên, mang theo một luồng sức mạnh to lớn.
Trên bầu trời, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, hắn ta bước lên phía trước một bước, mỗi bước là một đường kiếm!
Vụt!
Trên bầu trời, cơ thể Tông Thủ sựng lại. Mà lúc này, Diệp Huyền đã xuất hiện phía sau hắn ta.
Hắn xòe tay ra rồi tiếp tục đi xuống phía dưới.
Ánh mắt Tông Thủ ở phía sau dại ra, hắn ta không ngờ trong thời gian ngắn như thế mà thực lực của Diệp Huyền lại tăng đến mức độ này!
Bị Tiêu Hiếu lừa rồi!
Đôi mắt Tông Thủ trở nên ảm đạm, đúng lúc ấy có vẻ hắn ta nhớ ra điều gì đó mà chợt mở to mắt, cả người bắt đầu hưng phấn!
Ở phía dưới, Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn quay người nhìn bầu trời, phía đó có một nam tử trung niên xuất hiện!
Người tới không phải ai khác, chính là Vân Mộng Tử!
Lần này không phải phân thân cũng không phải hồn phách, mà là bản thể!
Bản thể giáng lâm!
Đúng lúc ấy, Tông Thủ đột nhiên bật cười: “Diệp Huyền! Diệp Huyền! Ngươi cứ chờ chết đi! Ha ha…”
Lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào gáy hắn ta, sau đó xuyên thủng qua miệng hắn ta.
Giọng nói của Tông Thủ im bặt!
Hết chương 3704.



Bạn cần đăng nhập để bình luận