Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1462: Ta rất nghiêm túc nói cho ngươi biết

Bên cạnh, A Địa nhìn thoáng qua Diệp Huyền: "Thật ra thì ngươi nên lo cho mình hơn!"

Diệp Huyền trầm mặc.

A Địa lại nói: "Ta không có ác ý, tiểu tháp đó ở trên người ngươi, rất nhiều người sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu như không phải bởi vì ngươi thì chủ nhân cũng sẽ không bỏ qua tháp này, bởi vì ở bên trong Vạn Duy thư viện cũng có thứ chủ nhân muốn!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết!"

Khi còn ở Tứ Duy vũ trụ, Diệp Linh suýt chút nữa đã lấy đi Giới Ngục tháp, nhưng cuối cùng nàng vẫn không chọn làm như thế. Mà đi tới Ngũ Duy vũ trụ, Giới Ngục tháp bị người ta đem đi, hắn biết là Diệp Linh lấy đi, mà Diệp Linh vẫn trả lại cho hắn!

Lúc này, A Địa lại nói: "Bảo vật tiên tri để lại, cho dù là lục đại cường giả cũng sẽ động tâm, đặc biệt là những cường giả không có cách nào tiến thêm một bước, thư ốc của tiên tri có thể nói là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nhưng muốn mở ra thư ốc đó, cách duy nhất chính là Giới Ngục tháp trong tay ngươi! Cho nên, những người đó sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi!"

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!"

A Địa đang định nói chuyện thì đúng lúc này, hắn ta cũng nhíu lông mày lại, Diệp Huyền vội vàng nói: "Thế nào?"

A Địa còn muốn nói điều gì đó nhưng Diệp Huyền đã xoay người rời đi, tốc độ của hắn rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở nơi xa!

...

Diệp Huyền lắc đầu: “Không được, ta đi!"

Hắn ta do dự một chút, cuối cùng vẫn không chọn theo xuống dưới!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Chắc chắn bên dưới đã xảy ra chuyện!"

Vừa tiến vào trong Địa Ngục, một cỗ khí tức âm hàn đã đập vào mặt, lạnh lẽo thấu xương, không chỉ có như thế, xung quanh còn có một số quỷ vật trông rất dữ tợn phiêu đãng, những quỷ vật này đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt khiến cho người ta không rét mà run!

A Địa trầm giọng nói: "Ta đã mất liên hệ với A Thiên!"

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền đã tới lối vào Địa Ngục, còn chưa tiến vào bên trong, hắn đã cảm thấy nguy hiểm!

A Địa nói: "Ta đi xem một chút!"

"Có vấn đề!"

A Địa thấp giọng thở dài: “Gia hỏa này..."

Những thứ xung quanh đây là gì?

A Địa nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta có phương pháp ẩn nấp rất đặc thù, chỉ cần không công kích thì rất khó phát hiện ra ta!"

Đó là quỷ vật!

Nhưng hắn không có do dự mà trực tiếp tiến vào trong Địa Ngục.

Diệp Huyền có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh hắn như nghĩ đến gì đó mà con mắt đột nhiên sáng lên!

Trấn Hồn kiếm, thanh kiếm này có thể thôn phệ linh hồn và tiến hóa!

Mà lúc này, những ác quỷ xung quanh cũng nháo nhào tránh đi, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ kiêng kị, hiển nhiên là rất e ngại Trấn Hồn kiếm trong tay Diệp Huyền!

Vẻ mặt Diệp Huyền lập tức nặng nề, có người phát hiện ra mình?

Tại sao mình phải sợ linh hồn?

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền tới tiếng vang, những quỷ hồn xung quanh đó đột nhiên quay người, sau đó vọt thẳng tới chỗ đó.

Quỷ vật là gì? Đó là linh hồn!

Đúng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên bao phủ hắn!

Mà đúng lúc này, hồng y nam tử này đột nhiên quay đầu nhìn về phía vị trí của Diệp Huyền, Diệp Huyền sầm mặt lại, không phải cái tên này phát hiện ra mình rồi đó chứ?

Diệp Huyền vội vàng bay đi, rất nhanh, hắn đã thấy được một người, chính là A Thiên, thời khắc này A Thiên đang bị mấy vạn ác hồn bao quanh, trong đó, thủ lĩnh là một nam tử mặc áo đỏ, người này cũng là linh hồn thể, nắm trường kiếm đỏ như máu, khí tức cực kỳ mạnh mẽ.

Đúng lúc này, nơi xa, một con ác quỷ đột nhiên đánh thẳng tới chỗ hắn, Diệp Huyền trở tay lấy Trấn Hồn kiếm ra, Trấn Hồn kiếm bay ra, con ác quỷ đó bị Trấn Hồn kiếm hấp thụ trong nháy mắt, ngay cả thời gian phản kháng cũng không có!

Nhưng đúng lúc này, đạo thần thức đó lại biến mất không thấy nữa!

Diệp Huyền nhìn về phía nơi xa, trong tầm mắt hắn, một mảng lớn quỷ hồn nổi lơ lửng, vô cùng vô tận.

Diệp Huyền nhăn mày lại, rốt cuộc đây là chỗ nào?

Mà khóe miệng Diệp Huyền thì hơi nhấc lên, vốn đến nơi này còn có chút nguy hiểm nhưng bây giờ xem ra không chỉ không nguy hiểm mà có thể còn có một phen cơ duyên!

Mặc dù có Trấn Hồn kiếm nhưng hắn cũng không dám khinh thường nơi này, mà ngay khi hắn vừa biến mất, trong nháy mắt một đạo thần thức đột nhiên quét qua chỗ hắn đang đứng!

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, sau một khắc, hắn trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa, lần này, hắn đã trực tiếp trốn vào Không Minh cảnh!

Đương nhiên, bây giờ chuyện quan trọng không phải thôn phệ những ác hồn này mà là tìm được Diệp Linh!

Diệp Huyền biết, đối phương đã phát hiện ra hắn!

Hắn cũng không ẩn thân nữa mà trực tiếp đi ra, mà hắn vừa đi ra, vô số ác hồn đã đánh thẳng tới chỗ hắn, Diệp Huyền lấy Trấn Hồn kiếm ra, trong nháy mắt những ác hồn đó vội rút lui giống như thuỷ triều.

Hắn nhìn về phía hồng y nam tử, hồng y nam tử nhếch miệng cười một tiếng: “Lại một người nữa tới!"

Diệp Huyền đi tới chỗ hồng y nam tử: “Nàng đâu?"

Hồng y nam tử cười nói: "Ngươi nói Tu La Nữ Đế sao?"

Diệp Huyền gật đầu.

Nụ cười của hồng y nam tử càng xán lạn hơn: “Ta cho ngươi biết, rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, Vong Giả Đại Đế đã tỉnh, nàng sẽ chết, sẽ chết rất thê thảm, ha ha..."

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt hồng y nam tử, hồng y nam tử giơ kiếm đâm một cái, một kiếm này vô cùng mạnh mẽ, mà Diệp Huyền không tránh không né, mặc cho một kiếm này đâm vào phần bụng hắn.

Hồng y nam tử ngây ngẩn cả người.

Trấn Hồn kiếm trong tay Diệp Huyền đâm vào giữa lông mày hồng y nam tử: “Ta cho ngươi biết, rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, ngươi sẽ chết, sẽ chết rất thê thảm!"

Vừa nói dứt câu, hắn đã đâm một kiếm vào sau đó rút ra, rồi lại đâm vào, rút ra, đâm vào, rút ra, đâm vào, cứ liên tục như thế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận