Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1970: Đã hoàn toàn khoẻ lại rồi

Chương 1970: Đã hoàn toàn khoẻ lại rồi

Diệp Huyền nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.

Thiên Đạo cười, giải thích: "Nói một cách đơn giản thì thực lực của một người càng cường đại thì hắn ta có thể sẽ càng tự cao và khinh thường, rất nhiều người có thực lực vô cùng cường đại cực kỳ coi thường sinh mệnh, không tôn trọng sinh mệnh, tựa như những người lúc trước, bọn họ vì tư lợi của mình mà không để ý đến sinh tử của sinh linh trên toàn bộ tinh cầu, nhất quyết phải hủy diệt toàn bộ tinh cầu."

Nói xong, nàng dừng một chút, sau đó lại nói: "Ta cần phải tự trói buộc chính mình bởi vì ta rất cường đại, nếu ta không trói buộc bản thân thì nói thật, nhân loại các ngươi đã sớm bị ta diệt rồi! Không chỉ có nhân loại các ngươi mà vạn vật vạn linh cũng sẽ rất thảm, bởi vì ta thật sự rất mạnh, hì hì!"

Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo: "Ngươi đọc sách là để trói buộc chính mình?"

Thiên Đạo gật đầu: "Đúng vậy, ngoài ra ta còn phải duy trì sự thanh tỉnh mọi lúc mọi nơi, bởi vì ta là Thiên Đạo của vũ trụ này, một quyết định ngu ngốc của ta sẽ làm cho rất nhiều sinh linh mất mạng."

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Chắc là ngươi cũng biết về Ngũ Duy Kiếp, vậy ngươi có biết vì sao có rất nhiều thế lực sống sót qua Ngũ Duy Kiếp không?"

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Thiên Đạo: "Nguyên nhân là ngươi!"

Nói đến đây, nàng lắc đầu: "Rất nhiều vấn đề không phải có thực lực cường đại là có thể giải quyết được. Vũ trụ rất đơn giản, nhưng tất cả mọi thứ sống trên đó rất phức tạp. Đặc biệt là nhân loại, nhân loại là phức tạp nhất, cả đời ta đã nghiên cứu về bản chất nhân loại, nhưng vẫn chưa ra kết quả."

Hắn thật không ngờ vậy mà Thiên Đạo lại còn nghiên cứu về bản chất nhân loại!

Thiên Đạo nhẹ nhàng vỗ vào bả vai hắn: "Ta rất thích một câu mà ngươi đã nói với Đệ Cửu, người nên giết thì nhất định phải giết, người không nên giết thì không thể giết."

Diệp Huyền trầm mặc.

Thiên Đạo chớp mắt: "Rất bất ngờ đúng không? Hi hi! Là ta sáng tạo ra Dị Thú Kinh, sau đó thả dị thú vào trong Dị Thú Kinh, để chúng nó tránh được một kiếp."

Trong tinh không, sau khi Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi cũng đi theo.

Thiên Đạo cười nói: "Đúng vậy, nói cho ngươi biết một bí mật, A La là do ta cứu, là ta đưa nàng ta vào trong Dị Thú Kinh, tránh được Ngũ Duy Kiếp. Đương nhiên, bản thân nàng ta cũng rất mạnh mẽ, ta chỉ giúp một chút thôi! Còn nữa, kỳ nhân sáng tạo ra Dị Thú Kinh kia chính là ta, ha ha!"

Lúc này, Thiên Đạo đột nhiên cười nói: "Đi thôi!"

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào nàng mà không nói gì.

Nghe vậy, đồng tử Diệp Huyền chợt co rụt lại: "Ngươi..."

Bản chất của nhân loại?

Hắn nhìn về phía cổng thôn, ở đó có ba chữ lớn: Thiên Đạo Thôn.

Nói xong, nàng quay đầu nhìn xung quanh, trong mắt có một tia buồn phiền: "Ta thích vũ trụ này, bởi vì ta tồn tại là vì vũ trụ này, có thể nói vũ trụ này chính là cha mẹ của ta, là chúng sinh ta, nuôi ta, không chỉ ta mà tất cả sinh linh của vũ trụ này đều phải có lòng kính sợ và tạ ơn đối với vũ trụ này. Nói một cách nghiêm túc thì ta rất muốn bảo vệ vũ trụ này, muốn bảo vệ nó thật tốt. Phá hư thì rất dễ, tạo ra mới khó!"

Diệp Huyền nhìn về phía Thiên Đạo, Thiên Đạo cười nói: "Ta viết đó, hi hi!"

Nói xong, nàng lập tức biến mất ở nơi cách đó không xa.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Thiên Đạo dẫn hắn đi tới trước một thôn, thôn không lớn, hơn nữa còn có chút đơn sơ.

Thiên Đạo mỉm cười, đang muốn nói chuyện thì nông phụ đột nhiên cười to, nói: "Không phải là nam nhân của ngươi đấy chứ!"

Diệp Huyền đi theo, sau khi tiến vào trong thôn, hắn phát hiện ra một vài người, những người này đều là người bình thường, không có bất kỳ tu vi nào, khi bọn họ nhìn thấy Thiên Đạo đều dồn dập đến chào hỏi nàng, hiển nhiên là bọn họ rất quen thuộc với nàng.

Người nông phụ kia vỗ cái eo thùng phi của mình, cười nói: "Đã hoàn toàn khỏe lại rồi!"

Tiểu nam hài đáp với giọng giòn tan: "Nhớ!"

Thiên Đạo nhìn thoáng qua chỗ nào đó của Diệp Huyền, sau đó nói: "Ngươi nói nơi đó sao?"

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này có một tiểu nam hài đột nhiên chạy ra, tiểu nam hài này khoảng chừng ba, bốn tuổi, cởi chuồng, hắn ta bước nhanh đến trước mặt Thiên Đạo, Thiên Đạo liền ôm hắn ta lên, sau đó hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của đối phương một cái: "Tiểu Mộc có nhớ ta không?"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền: "..."

Thím Ma liếc Thiên Đạo một cái: "Nhất định là nơi đó rồi! Không thì ngươi cho là đầu sao? Đầu to với cứng cũng vô dụng thôi, phải đầu nhỏ với cứng mới được."

Thiên Đạo cười ha ha, sau đó ôm tiểu nam hài đi vào trong thôn.

Thiên Đạo mỉm cười, sau đó ôm đứa nhỏ đi về phía xa xa.

Diệp Huyền đi theo, lúc này, Ma thẩm kia đột nhiên chạy đến bên cạnh Thiên Đạo.

Nàng ta kéo tay Thiên Đạo, ánh mắt lại rơi lên người Diệp Huyền: "Tiểu Niệm! Ta nói cho ngươi biết, tìm nam nhân không nên chỉ nhìn vẻ ngoài, tiểu huynh đệ bên cạnh ngươi trông trắng trẻo nõn nà, nhưng phần lớn kiểu người này rất vô dụng, không giỏi chuyện giường chiếu. Ta nói cho ngươi biết, tìm nam nhân thì phải tìm kiểu người mạnh mẽ, còn non choẹt thế này thì không được đâu."

Lúc này, một nông phụ đột nhiên cười nói: "Tiểu Niệm, tiểu tử bên cạnh ngươi là ai đấy!"

Thiên Đạo nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười nói: "Ma thẩm, hông đã đỡ hơn chưa?"

Nghe nông phụ nói, rất nhiều ánh mắt trong sân đổ dồn về phía Diệp Huyền, mọi người ngươi một lời, ta một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận