Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1346: Điểm yếu

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời.

Hắn không hề nương tay, trực tiếp sử dụng Nhất Kiếm Vô Lượng!

Mà hắn vừa tới không trung, đúng lúc này, một đạo hắc sắc lôi điện đột nhiên từ bên trong bức tường rơi xuống, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh vào đạo kiếm quang đó.

Ầm ầm!

Theo một tiếng nổ vang lên, một bóng người từ bên trong không trung đáp xuống dưới, rất nhanh, bóng người này đã đáp xuống bên cạnh Liên Thiển.

Chính là Diệp Huyền!

Lúc này toàn thân Diệp Huyền đen nhánh, thân thể không ngừng run rẩy, trên người hắn toàn là vết nứt.

Vừa rồi một kích đó đã trực tiếp đánh nát nhục thân của hắn, mặc dù không hoàn toàn vỡ vụn nhưng cũng gần thế!

Liên Thiển đột nhiên nói: "Chiến thắng nó!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rất không có khả năng..."

Vừa rồi một kích đó suýt chút nữa đã trực tiếp phá hủy nhục thân của hắn!

Liên Thiển gật đầu.

Liên Thiển hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Liên Thiển nhìn Diệp Huyền: "Ngươi phải hiểu được một điều, sau này kẻ địch mà người phải đối mặt còn mạnh mẽ hơn đạo lôi này không biết gấp bao nhiêu lần, ngươi tới Ngũ Duy chắc chắn phải cả đời vượt cấp khiêu chiến. Mà bây giờ, ngươi nhất định phải rèn luyện ra năng lực vượt cấp khiêu chiến đó!"

Bên cạnh hắn, Liên Thiển nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc.

Vừa rồi hắn cũng không hề nương tay, nhưng hắn đã trực tiếp bị đánh bại trong một giây!

Diệp Huyền cười khổ: "Cảm giác sống không bằng chết!"

Khóe miệng Diệp Huyền co giật: "Liên Thiển cô nương, cái này. . ."

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Chiến thắng đạo lôi đó?"

Liên Thiển lại nói: "Hơn nữa, cũng không phải ngươi không thể chiến thắng đạo lôi đó, chỉ là phương pháp mà ngươi dùng không đúng thôi!"

Vô Địch Kiếm Thể của hắn hoàn toàn không chịu nổi một kích trước mặt đạo lôi đó!

Diệp Huyền nhíu mày: "Phương pháp?"

Như vậy thì còn đánh cái gì nữa?

Diệp Huyền trầm mặc.

Liên Thiển lắc đầu: "Không phải thử một chút mà là phải hết sức! Dùng hết toàn lực! Hiểu chưa!"

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Tóm lại, ta không cần biết ngươi phải dùng phương pháp gì, tóm lại là ngươi phải chiến thắng nó!"

Không thể không nói, đạo hắc lôi này thật sự rất khủng bố!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vẫn xin được chỉ giáo!"

Liên Thiển kêu hắn chiến thắng hắc lôi chắc chắn là có thâm ý khác mà không phải chỉ đơn thuần là chiến thắng!

Liên Thiển gật đầu: "Ngươi không nên cứng chọi cứng!"

Liên Thiển biết rất rõ cho dù là Ngũ Duy hay là Tứ Duy đều không có người nào có thể giết được tiên tri!

Tiên tri của Ngũ Duy!

Cách đó không xa, Liên Thiển ngẩng đầu nhìn bức tường Ngũ Duy phía trên, trong mắt nàng đột nhiên trở nên có chút mờ mịt: "Chủ nhân... rốt cuộc ngươi đang ở đâu... ngươi thường nói, nhân quả, nhân quả, thế gian vạn vật, có nhân tất có quả, ngươi đã sáng tạo ra chúng ta, đây là nhân, thế nhưng quả của chúng ta ở nơi nào... chúng ta nên đi đâu tìm ngươi..."

Liên Thiển nói: "Ngươi nhất định phải học được cách tránh né mũi nhọn, tìm sơ hở, rồi một kích chí mạng."

Hắn thấy, sợ là phải sử dụng huyết mạch chi lực, còn có Kiếm Vực và Lục Đạo Chân Ngôn mới có thể chiến một trận với đạo hắc lôi này mất.

Nhưng mà nếu như chiến thắng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Diệp Huyền chậm rãi nhắm hai mắt lại!

Diệp Huyền trầm mặc một lát sau đó gật đầu: "Ta thử một chút!"

Diệp Huyền hít sâu một hơi, hắn lấy một ít suối sinh mệnh ra và bắt đầu hấp thụ, sau đó nhìn lên đỉnh đầu, đạo hắc lôi đó còn đang lơ lửng trên không trung.

Liên Thiển nói: "Chữa thương, sau đó tiếp tục bắt đầu!"

Diệp Huyền gật đầu: "Dùng hết toàn lực!"

Chỉ cần bản thân hắn ta không muốn chết thì tuyệt đối không có người nào có thể khiến cho hắn ta chết!

Nếu như đã không chết vậy thì hắn ta đã đi đâu?

Một lát sau, Liên Thiển lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa.

Bây giờ việc cấp bách là trở về Ngũ Duy vũ trụ!

Mặc dù trở về nguy hiểm, nhưng trở về thì sẽ có cơ hội tìm được chủ nhân lớn hơn.

Lúc này, Liên Thiển không suy nghĩ nữa, nàng nhìn về phía cách đó không xa, Diệp Huyền đứng lên, có suối sinh mệnh chữa trị nên thương thế của hắn khôi phục cực nhanh!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía đạo hắc lôi đó.

Tránh né mũi nhọn, tìm sơ hở, một kích chí mạng!

Diệp Huyền trầm tư một lúc, sau đó hắn đột nhiên chém thẳng lên một đường, một đạo kiếm khí phá không mà đi.

Nhưng mà đạo kiếm khí này còn chưa tiếp cận đạo hắc lôi đó thì đã trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc này, đạo hắc lôi đó đột nhiên từ không trung rơi xuống, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Diệp Huyền tê cả da đầu, hắn không hề do dự mà xoay người chạy!

Tốc độ của hắn cũng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

Liên Thiển: "..."

Khí tức của Diệp Huyền biến mất, đạo hắc lôi đó dừng trên không trung một lúc, sau đó lại trở về chỗ cũ.

Thấy hắc lôi không có đuổi theo, Diệp Huyền ngừng lại.

Lúc này, Liên Thiển xuất hiện ở bên cạnh hắn, Diệp Huyền cười ngượng ngập.

Liên Thiển nhìn Diệp Huyền: "Ngươi tiếp tục đi."

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía đạo hắc lôi đó, lông mày nhíu lại thật chặt!

Đạo hắc lôi này có sức mạnh vượt xa hắn, kiên quyết đỡ đòn là hoàn toàn không được, nhưng nếu không kiên quyết đỡ thì phải làm thế nào mới có thể chiến thắng được?

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên lấy một thanh gỗ dài bằng cánh tay ra, nàng nhìn Diệp Huyền: "Khúc gỗ này, ngươi nói thử xem bẻ gãy từ chỗ nào thì tương đối dễ dàng?"

Diệp Huyền nói: "Đương nhiên là ở giữa!"

Nói đến đây, hắn ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận