Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 76: Ngự Khí Cảnh

Diệp Huyền nhìn về phía Trần Diễm, không thể nghi ngờ, người này cũng tuyệt không bình thường!

Trần Diễm đột nhiên lao tới, hai đạo hàn quang bức thẳng tới Diệp Huyền.

Song đao!

Diệp Huyền phản ứng cực nhanh, ngay khi Trần Diễm xuất đao, hai tay hắn đã nắm thành đấm đấm tới.

Vẫn là Băng quyền, Băng quyền cộng thêm Chiến ý!

Mà lúc này, quỹ tích song đao của Trần Diễm đột nhiên thay đổi, lưỡi đao đi theo một góc độ quỷ dị đánh về cổ tay Diệp Huyền, ngay cùng lúc đó, hai tay Diệp Huyền đột nhiên tách ra, một cước đá mạnh về phía Trần Diễm!

Chân dài hơn đao!

Mà ngay khi Diệp Huyền xuất cước, song đao của Trần Diễm lập tức quay lại phòng thủ!

Mà Diệp Huyền hiện tại, đã coi Trần Diễm trước mắt chính là toàn tiểu sơn kia, một quyền lại mạnh hơn một quyền, Chiến ý cũng một lần lại mạnh hơn một lần!

Trần Diễm liên tục lui lại, hiện tại, đao của hắn không tìm được bất cứ cơ hội chém ra, chỉ có thể bị động phòng ngự, toàn thân trên dưới, đã bị quyền thế của Diệp Huyền bao phủ.

Bành!

Phanh phanh phanh phanh…

Băng quyền!

Đối diện Kỷ lão đầu, Lý Huyền Thương thu lại ánh mắt, cười khẽ:

Ầm!

Quyền của Diệp Huyền, vốn không được như thế, nhưng sau một thời gian điên cuồng phá núi, quyền của hắn đã dần xuất hiện thế. Lại thêm Chiến ý gia trì, một môn võ kỹ cấp thấp, lại khiến người cảm giác như đối mặt võ kỹ Linh giai thượng phẩm!

Hắn chỉ biết một võ kỹ này, thế nhưng uy lực của võ kỹ này cũng không yếu, một quyền đánh ra, trực tiếp đánh ra khí bạo…

Trần Diễm nắm chắc song đao, lui sau mấy trược, còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã lại vọt lên, một quyền đánh tới!

Lấy thế đè người!

Liên tục hai lần đáng tiếc!

Trần Diễm lần nữa bị đánh lui, mà Diệp Huyền lần nữa vọt lên… nháy mắt, Trần Diễm đã bị Diệp Huyền áp chế, dùng quyền áp chế!

Bởi thiếu niên này, vốn muốn gia nhập Thương Mộc học viện bọn hắn, nếu như Diệp Huyền gia nhập Thương Mộc học viện, đương nhiên sẽ là Thương Mộc học viện có thêm một vị thiên tài!

Tiểu viện nào đó.

- Tốt cho một cái Chiến ý, tuổi nhỏ lại có thể lĩnh ngộ Chiến ý, cơ sở của hắn dù là xếp trong nội viện chúng ta cũng có thể đứng đầu, đáng tiếc, đáng tiếc!

- Thiên tài mà không gia nhập Thương Mộc học viện ngươi, đều sẽ phải chịu kết cục này, đúng không?

- Ngươi thấy thế nào?

- Ba người bọn hắn, đều rất không tệ, đặc biệt là Diệp Huyền đã lĩnh ngộ Chiến ý, đáng tiếc, hắn chọn sai chỗ.

- Kỳ thực, cũng không có gì đáng tiếc, không gia nhập Thương Mộc học viện ta, là tổn thất của hắn. Hơn nữa, một vị thiên tài mà thôi, thiên tài mà chết, sẽ không phải là thiên tài nữa.

- Thà rằng để Thương Mộc học viện ta phụ người trong thiên hạ, thế nhưng, ai dám phụ Thương Mộc học viện ta, kẻ đó nhất định không được chết yên lành.

Kỷ lão đầu như muốn nói, Lý Huyền Thương đã lại cười:

Kỷ lão đầu nằm dài trên ghế, uống rượu, khóe miệng nhếch nhếch một nụ cười. Từng có lúc, Thương Lan học viện cũng càn rỡ như thế, không, thậm chí còn càng càn rỡ hơn! Mà hiện tại…

Không, với Lý Huyền Thương mà nói, đây là tự tin, mà Thương Mộc học viện, cũng có năng lực để tự tin như thế!

Tự phụ?

Nói xong, hắn nhìn qua Kỷ lão đầu:

Kỷ lão đầu cười lạnh:

- Hình như là các ngươi không cần hắn!

Sắc mặt Lý Huyền Thương dần lạnh lại:

Kỷ lão đầu nhìn qua Lý Huyền Thương:

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ra sau núi:

- Không phải người cùng phe, vậy chỉ có thể là địch nhân.

Lý Huyền Thương cười nói:

Hậu sơn, đại chiến còn chưa dứt!

Bành!

Một tiếng bạo tạc, một bóng người trực tiếp bị chấn bay ra ngoài!

Chính là Trần Diễm!

Diệp Huyền đang muốn tiếp tục xuất thủ, sắc mặt đột nhiên đại biến, một thanh kiếm lặng yên xuất hiện gác lên cổ hắn.

Kiếm này vô cùng sắc bén!

Vốn định sẵn là đơn đấu, nay có người đột nhiên đánh lén, hơn nữa tốc độ còn vô cùng nhanh, Diệp Huyền căn bản không kịp né, mặc cho chuôi kiếm này chém tới.

Trong tiểu viện, Kỷ lão đầu đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn Lý Huyền Thương:

- Ngươi giở trò!

Bởi ngay vừa rồi, Diệp Huyền cảm nhận được một cỗ kiếm mang nhàn nhạt!

Mà hiện tại, Diệp Huyền đã nhìn rõ kẻ đánh lén là ai, đối phương mặc hắc bào, chừng hai mươi tuổi, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng, cũng là một tên Kiếm tu! Hơn nữa, khả năng còn suýt soát đột phá Đại Kiếm tu!

Bóng người trước mắt Diệp Huyền lập tức lui hơn mười trượng.

Bành!

Một quyền này, uy lực chí ít phải gấp đôi khi trước, đây chính là chỗ tốt mà đột phá mang lại!

Nháy mắt khi Diệp Huyền đột phá Ngự Khí cảnh, hắn quay đầu đánh ra một quyền.

Khí tức Ngự Khí cảnh!



- Sao có thể!

Lý Huyền Thương bật thốt lên, gắt gao nhìn hậu sơn, trong mắt mang theo một tia khó hiểu:

- Kiếm chém tới, lại bị hấp thu, không có khả năng… chẳng lẽ, đây là Tiên Thiên kiếm thể trong truyền thuyết?

Nói tới đây, đồng tử hắn đột nhiên co lại.

Trong truyền thuyết, có một số loại thể chất đắc thù, Tiên Thiên kiếm thể chính là một trong số đó, có thể thôn phệ kiếm, lớn mạnh bản thân. Người có loại thể chất này, có thể nói chính là trời sinh Kiếm tu! Mà thế chất này, cũng vô cùng hiếm có!

Một khi xuất hiện, tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên!

Hậu sơn.

Năng lượng chuôi kiếm này vừa bị Diệp Huyền hấp thu, một cỗ khí tức khủng bố từ trong cơ thể Diệp Huyền cũng dâng trào!

Vô Địch Kiếm Thể quyết, dùng thân đúc kiếm, chỉ cần kiếm của đối phương không cao hơn kiếm trong cơ thể hắn, như vậy hắn có thể miễn dịch, đồng thời có thể hấp thu thôn phệ!

Hậu sơn, chuôi kiếm vừa chém tới Diệp Huyền, Diệp Huyền chẳng những không sao, mà chuôi kiếm trực tiếp hóa thành năng lượng, chui vào trong cơ thể hắn…

Nói xong, hắn quay đầu muốn rời đi, mà ngay lập tức, hai người đột nhiên cùng quay người nhìn hậu sơn.

- Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết một chuyện, đó chính là hết thảy học viên của Thương Lan học viện đã bị chém giết. Tất cả đều sẽ chỉ chú ý kết quả, không ai đi để ý quá trình! Kết thúc!

Lý Huyền Thương cũng đứng, cười nói:

Nam tử Kiếm tu nhìn Diệp Huyền:

- Sao ngươi có thể thôn phệ kiếm của ta!?

Diệp Huyền có chút dữ tợn:

- Đã nói là đơn đấu, ngươi lại chơi trò hề này, chết cho lão tử!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã xông ra ngoài, cùng lúc, Linh Tiêu kiếm đã xuất hiện trong tay.

Vừa đạt tới Ngự Khí cảnh, hắn đã có thể ngự khí, thế nên, Linh Tiêu kiếm vừa xuất hiện, từng dải kiếm mang đã không ngừng chém ra.

Kiếm mang!

Tiêu chí của Đại Kiếm tu!

Nhìn thấy cảnh này, đám học viên Thương Mộc học viện còn lại đều kinh hãi!

Nam tử Kiếm tu kia cũng đầy khó hiểu:

- Đại Kiếm tu, ngươi đã đạt tới Đại Kiếm tu…

Chớ thấy hắn đã suýt soát đạt tới Đại Kiếm tu, nhưng chỉ một chút khoảng cách này, đã có thể vây khốn hắn mười hai mươi năm, thậm chí là càng lâu hơn!

Nam tử Kiếm tu không kịp nghĩ nhiều, bởi Diệp Huyền đã tới trước mặt hắn, một kiếm chém xuống, kiếm cương vừa hiện, mấy Đạo kiếm quang đã như lợi tiễn bắn ra.

Nam tử Kiếm tu biến sắc, chân phải giẫm mạnh, muốn mượn mặt đất để lui lại sau, nhưng kiếm quang kia còn nhanh hơn hắn, phốc một cái đã xuyên qua lồng ngực.

Xuy xuy xuy xuy!

Nam tử Kiếm tu ngã xuống đất, máu tươi trước ngực bắn tung tóe!

Diệp Huyền dừng lại, đúng lúc này, hắn bỗng nghiêng người, một đạo bạch quang đã bắn tới.

-:
Bạn cần đăng nhập để bình luận