Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 707: Kiếm Giết Ngươi

Trừ ba người Ma Kha tộc, mấy người Chiến Quân cũng không biết Diệp Huyền xuất thủ lúc nào!

Thiên Sát đối diện đang muốn xuất thủ, nam tử mặc thanh y đột nhiên nói:

- Để ta tới!

Thiên Sát dừng lại, lui sang một bên.

Nam tử mặc thanh y tới trước mặt Diệp Huyền:

- Kiếm của ngươi, rất nhanh!

Diệp Huyền không trả lời, nhìn sang Chiến Quân cùng tên trọc bên cạnh, truyền âm:

- Không muốn ta chết thì lập tức rời đi, một mình ta ở lại, cơ hội sống càng lớn hơn!

- Cẩn thận!

Nam tử mặc thanh y cười nói:

- Diệp huynh, ngươi đánh tên lợi hại nhất, còn Thiên Sát Địa Sát giao cho chúng ta. Lão tử đã sớm muốn lĩnh giáo Thiên Địa Song Sát của Ma Kha tộc, ha ha…

- Thế nào, Ma Kha tộc cũng muốn món chí bảo kia?

- Diệp huynh, chúng ta rời đi, ngươi sẽ càng chết nhanh hơn! Còn chuyện tìm cứu binh, ta tin tưởng, đã có người đang chạy tới đây.

Mà khi nam tử mặc thanh y vừa biến mất, Diệp Huyền đột nhiên đưa tay kéo lại, nháy mắt…

Tên trọc cùng Chiến Quân đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu.

- Muốn!

Chiến Quân cũng gật đầu:

Tên trọc trầm giọng nói:

Nói xong, hắn nhìn nam tử mặc thanh y:

Một tiếng bạo tạc vang lên, hai thân ảnh cùng lui lại, thế nhưng hai người lần nữa biến mất.

Diệp Huyền hơi yên lặng, nói:

Tốc độ của hai quá nhanh, nhanh tới mức khiến đám người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã lóe lên.

Oanh!

Đúng lúc này, Diệp Huyền cùng nam tử mặc thanh y đột nhiên tách ra, hai người cánh nhau chừng mười trượng.

Mà đám Chiến Quân cũng không động, điều bọn hắn cần làm là chờ, chờ người từ Táng Thiên trường thành tới.

Trong lúc nhất thời, cục diện lâm vào giằng co!

Quá kinh khủng!

Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân lập tức trở nên ngưng trọng!

Mà điểm đáng sợ nhất, chính là hai người chiến đấu lại không hề phát sinh tiếng độ, hết thảy cứ vô thanh vô tức như thế!

Những nơi đi qua, dây leo nổ thành mảnh vụn, cùng lúc đó, hai thanh châm kiếm nhỏ tới mức không thể nhận ra bay quanh, bởi tốc độ quá nhanh, nên chúng như hóa thành một vòng kiếm quang phòng hộ!

Không dám khinh thường, Diệp Huyền mở tay phải, Tiên Linh kiếm xuất hiện trong tay, sau đó đột nhiên giẫm chân phải, xông lên bay ra ngoài!

Mà trong đám dây leo, Diệp Huyền cũng trở nên ngưng trọng, thủ đoạn này?

Cách không xa, Thiên Sát cùng Địa Sát cũng không động thủ, cả hai đều đang nhìn nam tử mặc thanh y giao thủ với Diệp Huyền.

Mà lúc này, nam tử mặc thanh y đột nhiên mở bàn ta, hai mắt chậm rãi đóng lại, yên lặng, lại đột nhiên hợp tay:

- Vạn Phong nhận!

Thanh âm vừa dứt, vô số phong nhận như cuồng phong vũ bão chém tới Diệp Huyền, đám phong nhận này, không xung đột với đám dây leo, mà trực tiếp xuyên qua hư không, đi tới trước mặt Diệp Huyền…

Phải biết, ba người trước mặt này, đều là tồn tại đỉnh cao nhất của Ma Kha tộc, mà bọn hắn, chỉ có một mình Diệp Huyền. Tiết Bạch Y cùng Chu Sinh Sinh đều không có mặt ở đây, tình huống này, nếu bọn hắn xuất thủ trước, vậy chẳng khác nào tìm chết!

Có điều, hắn cũng không thể chém tận đám dây leo này!

Mà lúc này, một đạo kiếm quang từ trong ngón tay Diệp Huyền lóe lên, dám dây leo lập tức nổ tung, nhưng chúng lại như vô cùng vô tận, chỉ một chốc, bốn phía Diệp Huyền đã bị dây leo vây lấy, có điều, đám dây leo cũng không thể động tới Diệp Huyền, bởi tốc độ kiếm của hắn thực sự quá nhanh, bởi vậy đám dây leo còn chưa tới gần đã đều bị hắn chém đứt đoạn!

Nháy mắt hai người tiếp đất, vô số dây leo đột nhiên cuốn tới Diệp Huyền.

Chính hai thanh khí kiếm này, chặn lại toàn bộ đám phong nhận ở ngoài.

Thấy Diệp Huyền cầm kiếm chém tới, nam tử mặc thanh y không chút đổi sắc, hai tay đột nhiên chắm trước ngực, mặt đất dưới chân bắt đầu rung động, nói khẽ:

- Đại Địa giáp!

Thanh âm vừa dứt, vô số đại địa chi lực lặng yên ngưng tụ, nháy mắt, một tấm khiên hoàng sắc viên tròn xuất hiện trước mặt hắn, mà chính tấm khiên này, vừa vặn chặn một kiếm của Diệp Huyền!

Đúng lúc này, mi tâm Diệp Huyền thoáng động, một đạo hoàng quang ngưng hiện, sau đó Diệp Huyền cầm kiếm xoay tròn, tấm khiên kia liền ầm ầm vỡ tan.

Trước mặt, nam tử mặc thanh y nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

Xùy!

Tiên Linh kiếm xuyên qua ngực nam tử mặc thanh y, nhưng sắc mặt Diệp Huyền lại trầm xuống.

Bởi nam tử mặc thanh y đã thoát ra ngoài mấy chục trượng!

Đám Chiến Quân cũng ngơ ngác.

- Đó là cái gì?

Hắn gao gao nhìn Diệp Huyền:

Một kiếm đâm ra, hai kiếm giao kích, nháy mắt hỏa kiếm kia rung lên kịch liệt, sau đó bay ngược trở lại, cùng lúc đó, nam tử mặc thanh y liền biến sắc, lui sau trăm trượng!

Diệp Huyền cầm kiếm đâm tới.

Trấn Hồn kiếm!

- Lại tới!

Thanh âm vừa dứt, lòng bàn tay hắn mở ra, một đóa hóa diễm đột nhiên xuất hiện, ngọn lửa bạch sắc, có chút quỷ dị!

Mà ngọn lửa này vừa hiện, nhiệt độ xung quanh lập tức trở nên nóng rực, không chỉ như thế, không gian cũng như bị thiêu đốt.

Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền:

- Đây là Tử Linh chi hỏa, là vật thứ sáu trên Thiên Địa Kỳ Vật bảng, xem kiếm của ngươi có phá được không.

Thanh âm vừa dứt, hai tay hắn hợp lại, bạch hỏa đột nhiên hóa thành hỏa kiếm, sau đó một kiếm chém tới Diệp Huyền.

Những nơi hỏa diễm đi qua, không gian trực tiếp bị đốt chát!

Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân vội nhìn sang Diệp Huyền, ánh mắt đầy lo lắng!

Nơi xa, Diệp Huyền mở lòng bàn tay, một thanh hắc kiếm xuất hiện.

Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền, mỉm cười:

Diệp Huyền cũng có chút ngưng trọng, thủ đoạn của người này thực sự có chút quỷ dị.

Bất tử chi thân sao?

Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân lập tức trở nên khó coi!

Cánh tay nam tử mặc thanh y lần nữa rơi uống, nhưng lần này không đổ máu, không chỉ như thế, cánh tay còn không rơi xuống đấy, tay phải hắn đã lần nữa mọc ra!

Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói, sắc mặt chợt biến, nghiêng người né tránh, thế nhưng đã chậm, một đạo kiếm quang xuyên qua bả vai.

Diệp Huyền yên lặng, tâm tình vô cùng trầm giọng.

Vừa rồi, hắn đã vận dụng phân hồn, nhưng lại thất bại!

Thất bại!

Diệp Huyền thầm hỏi: Tiểu Hồn, sao lạ thất bại?

Yên lặng một một hồi, Tiểu Hồn nói:

- Tiểu chủ, là thế chất người này đặc thù, linh hồn cùng thân thể khác với bình thường, ta cũng không phân được hồn hắn?

Thể chất đặc thù!

Diệp Huyền nhíu mày:

- Thế chất gì?

Tiểu Hồn trầm giọng:

- Trong thiên địa, có một số người được thiên địa ưu ái, thể chất bọn hắn rất đặc thù, có nhiều đặc tính khác nhau. Người trước mắt cũng có thể chất như vậy. Người trước mặt ngày đúng là có thể chất đặc thù, nhưng đến cùng là gì, ta cũng không thể xác định, nên cũng không thể tách linh hồn của hắn. Tiểu chủ cần cẩn thận!

Thể chất đặc thù! Diệp Huyền ngẩng đầy nhìn nam tử mặc thanh y, nam tử này cũng đang nhìn lại, ánh mắt hiện một tia kiêng dè!

Nam tử mặc thanh ý nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Kiếm trong tay ngươi là kiếm gì?

Diệp Huyền cười nói:

- Kiếm giết nguời.

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất, ánh mắt nam tử mặc thanh y lập tức ngưng lại, tay phải đột nhiên vỗ một chưởng lên đại địa.

Oanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận