Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1110: Không cân nhắc một chút sao?

Trước Kiếm Vũ điện, An Lan Tú nhìn pho tượng bạch y nữ tử trước mặt, không biết đang nghĩ gì.

Bên cạnh An Lan Tú là Liên Vạn Lý.

Liên Vạn Lý lắc đầu: “Vốn còn tưởng sẽ đánh một trận... không ngờ lại thuận lợi như thế!”

An Lan Tú nhìn pho tượng bạch y nữ tử trước mắt, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc nàng ta có quan hệ gì với hắn?”

Liên Vạn Lý nhìn về phía pho tượng, nàng cũng hơi tò mò: “Lão tổ của Hiên Viên gia, Kiếm Vũ môn, Tiên Kiếm tông, còn có cả Vu tộc lại đều quen tên đó... thật sự có hơi kỳ lạ!”

An Lan Tú gật đầu: “Lẽ nào thật sự có cái gọi là kiếp trước sao?”

Liên Vạn Lý cười bảo: “Xét tình hình trước mắt thì có đấy!”

An Lan Tú nhẹ giọng nói: “Nếu có, vậy kiếp trước chúng ta là gì?”

Nàng có hơi sợ, sợ Diệp Huyền của sau này sẽ thay đổi...

Muội muội!

Kiếp trước?

An Lan Tú nhìn về phía nàng, Liên Vạn Lý cười nói: “Muội muội hắn!”

An Lan Tú gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng! Hắn là Diệp Huyền, một điểm này không ai có cách nào thay đổi!”

Chỉ cần Diệp Linh còn ở đây, Diệp Huyền sẽ mãi mãi là Diệp Huyền đó!

Liên Vạn Lý cười ha ha: “Hà tất phải để ý? Kiếp trước chính là kiếp trước, hiện tại chính là hiện tại! Cho dù kiếp trước hắn là gì thì bây giờ hắn chính là Diệp Huyền, một điểm này mãi mãi sẽ không thay đổi!”

An Lan Tú hơi sững sờ, sau đó lắc đầu cười: “Cũng phải...”

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt vẫn mang theo vẻ lo lắng...

Diệp Huyền!

Giống như biết An Lan Tú đang nghĩ gì, Liên Vạn Lý chợt cười bảo: “Hắn sẽ không thay đổi đâu!”

Cho dù có biến thành người khác thì Diệp Linh cũng có cách khiến Diệp Huyền biến trở về!

Kiếp này?

...

Tên cuồng bảo vệ muội muội!

Không ai có thể thay đổi được!

Hắn cũng quyết định từ từ nghiên cứu mấy đường Đạo tắc trong tháp, uy lực của mấy đường Đạo tắc này chắc chắn không chỉ có như vậy!

Mỗi khi tiểu tháp này có thêm một Đạo tắc, uy lực sẽ tăng lên gấp mấy lần!

Rất nhanh, hắn đẩy nhanh tốc độ, chưa đến một lúc đã tới một đại lục!

Đạo tắc!

Diệp Linh!

Trong tinh không xa xăm, Diệp Huyền ngự kiếm mà đi, hắn đẩy tốc độ của mình lên nhanh đến cực điểm.

Nhìn thấy Diệp Linh vui vẻ như thế, trên mặt Diệp Huyền cũng chợt hiện ra một nụ cười.

Trên mặt nàng là nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Lúc này, Diệp Linh đang dẫn một đàn cừu chạy như điên trên thảo nguyên!

Dưới tình huống không có cách nào tập trung đủ bốn thanh kiếm, hắn chỉ có thể dựa vào Giới Ngục tháp!

Trên một đỉnh núi, Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, chung quanh linh khí rất loãng, thế giới này hoàn toàn không thích hợp để tu luyện.

Một lúc sau, Diệp Huyền hóa thành một đường kiếm quang biến mất phía cuối chân trời!

Sau khoảng nửa canh giờ, hắn tới một thảo nguyên, trên thảo nguyên trâu cừu tập trung thành đàn, mà phía trước một đàn cừu trong số đó, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc!

Đạo tắc!

Trong lòng Diệp Huyền cũng khá tò mò!

Tầng sáu là Đạo tắc gì?

Đương nhiên, mục đích hiện giờ của hắn là nghĩ cách có được Đạo tắc tầng sáu này!

Đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy Diệp Linh vui vẻ như vậy!

Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Linh nhìn về phía hắn, ngay khi trông thấy Diệp Huyền, nàng sững sờ, sau đó chạy thẳng về phía hắn: “Ca!”

Phía sau nàng, một đàn cừu bám theo sát nút.

Rất nhanh, nàng đã lao đến trước mặt hắn, ôm chặt lấy Diệp Huyền sau đó cười bảo: “Ca, ngươi tới rồi!”

Diệp Huyền xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Diệp Linh, cười hỏi: “Viêm Già tỷ tỷ đâu?”

Diệp Linh quay người chỉ về nơi cách đó không xa, phía cuối đó có một căn nhà gỗ, trước căn nhà gỗ có một nữ tử, đó chính là Viêm Già!

Diệp Huyền cười bảo: “Đi thôi!”

Nói xong, hắn dẫn Diệp Linh đi về phía xa.

Chưa đến một lúc, hai huynh muội Diệp Huyền đã tới trước mặt Viêm Già, Viêm Già nhìn hắn: “Nàng ta đang ở bên trong!”

Nữ tử cười bảo: “Ngươi có biết bây giờ mình đang ở trong hoàn cảnh gì không? Bây giờ ngươi không chỉ có kẻ địch ở Tứ Duy mà còn có kẻ địch trong Giới Ngục tháp. Ngươi có biết tầng sáu, tầng tám và tầng chín đều là sự tồn tại thế nào không? Ngươi có biết tháp này lại là sự tồn tại thế nào không? Thu phục tháp này? Bản thân nó chính là kẻ si nói mộng, vì tháp này hoàn toàn sẽ không thật sự nhận ngươi làm chủ nhân, còn nữa, sự tồn tại ở tầng sáu, tấng tám, tầng chín chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, vì tháp này liên quan đến sự sống chết của bọn họ... Hơn nữa, còn có Ngũ Duy, sợ là Ngũ Duy đã sớm nhìn chằm chằm vào ngươi rồi...”

Diệp Huyền nhìn về phía nữ tử: “Có ý gì?”

Nữ tử lắc đầu, cười: “Thiếu niên, ngươi quá ngây thơ!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó hỏi: “Ngươi không cân nhắc một chút sao?”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Nếu ta không giúp thì sao?”

Diệp Huyền trầm giọng đáp: “Cô nương, ta là người thẳng tính, sẽ nói thẳng luôn, nếu ngươi giúp ta ngày sau ta nhất định sẽ trả lại tự do cho các ngươi.”

Nói xong, hắn đi vào trong căn nhà gỗ, trong nhà gỗ có một bàn trà và một nử tử.

Nữ tử mặc một bộ váy dài màu lục, tóc dài để xõa, trên trán còn buộc một sợi dây màu lục đậm, nàng ngồi bên trong như vậy, đang đối diện với hắn!

Không thể không nói nữ tử sinh ra rất ưa nhìn, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn như ngọc lại vô cùng mịn màng, đặc biệt là đôi mắt đó rất to, rất trong veo giống như nước mùa thu vậy.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng đang nhìn nàng.

Sau một lúc, nữ tử nói: “Ngồi!”

Diệp Huyền gật nhẹ đầu, sau đó ngồi xuống trước mặt nữ tử, hắn liếc mắt nhìn nàng, sau đó hỏi: “Ngươi là Đạo tắc gì?”

Nữ tử nhìn hắn, cười bảo: “Nghe nói A Việt cũng đang giúp ngươi?”

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử cười nói: “Tính cách của A Việt nóng nảy, nàng chọn giúp ngươi, xem ra ngươi chắc hẳn có chỗ đặc biệt!”

Diệp Huyền gật đầu: “Rồi!”

Mà lúc này, đột nhiên Viêm Già bảo: “Đừng giở trò!”

Nói xong, hắn đi vào trong.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta đi gặp nàng ta!”

Viêm Già lắc đầu: “Vẫn chưa biết, nàng ta chỉ muốn gặp ngươi!”

Diệp Huyền hỏi: “Thái độ của nàng ta thế nào?”

Đột nhiên Diệp Huyền bảo: “Nữ tử váy trắng đó là chỗ dựa của ta!”

Nghe vậy, nữ tử chợt im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận