Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1491: Không nên nhân từ

Ầm!

Vụt!

Bạch phát lão giả bay ngược trở lại. Sau khi dừng lại, đầu của hắn ta gần như lìa khỏi cổ. Không chỉ phần đầu mà cơ thể hắn ta cũng bị thương lỗ chỗ như cái mạng nhện! Song rất nhanh sau đó, cơ thể hắn ta lại khôi phục.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền đang định ra tay một lần nữa. Lúc này, ba lão giả khác bên cạnh bạch phát lão giả kia bỗng biến mất.

Khoảnh khắc ba người này biến mất, Diệp Linh cũng biến mất theo.

Vút!

Một tiếng va chạm lanh lảnh vang lên!

Ba bạch phát lão giả vừa mới ra tay kia tái mặt, bọn họ vội vàng dừng lại. Ba người đồng loạt ra tay, tuy nhiên lúc này cơ thể Diệp Linh bỗng trở nên mờ ảo.

Diệp Linh nhìn xuống phía dưới. Lúc này, Diệp Huyền đã xông vào đội kị binh của Phệ Linh tộc. Đám kị binh đó hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Mỗi một lần Diệp Huyền xuất kiếm là lại có kẻ mất đầu!

Sức mạnh của hắn gia tăng trong quá trình đồ sát!

Hai lão giả còn lại thì lùi nhanh về phía sau, bọn họ không dám ra tay nữa.

Sau khi làm điều ấy, khí tức của Diệp Huyền càng ngày càng trở nên mạnh hơn!

Vụt!

Thấy vậy, Diệp Linh bèn giơ tay phải ra, Tu La thích xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Đúng lúc đó, Trương Văn Tú ở phía xa xa cũng chĩa thương về hai người Nguyên Linh. Nàng xuất hiện bên cạnh Diệp Linh: “Đừng đối đầu trực tiếp, Phệ Linh tộc còn có cường giả thần bí chưa xuất hiện đâu!”

Một lão giả trong đó tái mặt: “Tam trọng chiều không gian, nàng…”

Thấy mọi người không thể ngăn cản Diệp Huyền, Diệp Linh lập tức quay đầu nhìn về phía bạch phát lão giả dẫn đầu kia. Bạch phát lão giả đó lập tức tái mặt, hắn ta vội nói: “Tế trận!”

Đầu của lão giả bị xuyên thủng một lỗ, máu tươi bắn tung tóe!

Nói đến đây, bỗng có một đường hắc quang xoẹt qua trán hắn ta.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã giết được mười mấy kị binh của Phệ Linh tộc. Mà sau khi giết bọn họ, hắn đều hấp thụ cả linh hồn lẫn tinh huyết của bọn họ!

Trương Văn Tú lại nói: “Với một mình ngươi thì không tiêu diệt được bọn họ đâu! Hơn nữa, theo ta được biết thì trong tộc còn có một loại cấm linh thần trận. Nếu bọn họ sử dụng nó, cộng thêm cường giả của bọn họ kiềm chế ngươi thì ngươi không làm được gì đâu!”

Không có trận pháp khống chế nên khi ở trước mặt Diệp Linh, bọn họ chẳng khác gì trứng chọi đá!

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền ở phía dưới: “Hiện giờ tình trạng của hắn không được ổn cho lắm, nếu như hắn mà không tỉnh lại thì có lẽ sẽ không bao giờ lấy lại được linh trí nữa!”

Dứt lời, ở phía sơn mạch đằng xa bỗng có một cột sáng xông thẳng lên trời. Ngay sau đó, trên bầu trời của Phệ Linh tộc chợt xuất hiện một thanh đại đao hư ảo, thanh đại đao ấy hiện ra màu đỏ của máu, xung quanh nó tản ra vô số những chấm nhỏ màu đỏ!

Diệp Linh nhìn về phía sơn mạch, nàng có thể cảm nhận được ở đó có khí tức tồn tại, nó rất mạnh! Hơn nữa không phải chỉ có một luồng khí tức!

Đương nhiên, cuối cùng vẫn phải xem Diệp Linh lựa chọn thế nào!

Lúc này có Trương Văn Tú ở đây, bọn họ không thể khống chế được Diệp Linh, điều này có nghĩa là bọn họ cũng không thể dùng trận pháp để khống chế nàng. Dưới tình hình ấy, nếu bọn họ còn muốn giết Diệp Linh nữa thì có lẽ sẽ phải huy động sức mạnh của cả tộc! Hơn nữa, nếu Diệp Linh chọn chạy trốn thì dẫu có huy động cả tộc thì cũng khó mà giết được nàng!

Nhìn Diệp Huyền, Diệp Linh bỗng ứa nước mắt.

Ở phía xa, thanh đại đao trên bầu trời của Phệ Linh tộc cũng dừng lại.

Diệp Linh liếc nhìn về nơi phát ra âm thanh, nàng nói: “Tu La kị binh, rút!”

Diệp Linh khẽ nhắm hai mắt lại.

Trên không trung, Trương Văn Tú chưa rời đi ngay, nàng nhìn về phía sơn mạch: “Các ngươi đã vi phạm hiệp định giữa lão sư và các ngươi!”

Đội Tu La kị binh cũng rút lui như thủy triều rút. Kị binh của Phệ Linh tộc cũng bị thương rất nhiều, đương nhiên đây là do Diệp Huyền!

Nói đoạn, nàng đưa Diệp Huyền rời đi.

Rất rõ ràng, Phệ Linh tộc cũng không muốn cá chết lưới rách với Diệp Linh!

Nam nhân trước mắt này dù thế nào cũng sẽ không làm hại nàng!

Lúc này, Diệp Huyền bỗng quay người xông về phía xa. Diệp Linh túm lấy tay của hắn, một luồng sức mạnh to lớn trấn áp Diệp Huyền ngay tại chỗ. Sau đó, Diệp Linh quay người nhìn về phía người bạch phát lão giả. Sắc mặt nàng lạnh như băng: “Phệ Linh tộc, đời này kiếp này, huynh muội chúng ta phải giết hết tất cả các ngươi.”

Ở phía sơn mạch, một tiếng cười khinh miệt vang lên: “Đợi huynh muội các ngươi tới đấy!”

Bây giờ Phệ Linh tộc đang chịu tổn hại nghiêm trọng, bọn họ không muốn có thêm người chết nữa!

Diêp Linh không né tránh, còn kiếm của Diệp Huyền thì thực sự bổ xuống. Khi kiếm còn cách trán Diệp Linh tầm nữa tấc thì bỗng dừng lại.

Một lát sau, Diệp Linh bỗng mở mắt. Nàng bay đến bên cạnh Diệp Huyền. Lúc này, Diệp Huyền quay người và đâm kiếm về phía nàng. Một kiếm này nhanh như một tia chớp.

Nếu nàng thực sự muốn cá chết lưới rách thì bọn họ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành không màng tất cả để giết nàng thôi!

Tiếng cười phía sơn mạch lại vang lên: “Ngày ấy người kí kết hiệp định là tộc trưởng khi đó của Phệ Linh tộc chứ không phải chúng ta. Hơn nữa, lão sư của ngươi cũng không còn trên thế gian này nữa, chẳng phải sao?”

Trương Văn Tú mỉm cười lạnh lùng: “Năm đó lão sư không nên nhân từ mà!”

Giọng nói kia lại vang lên: “Trên đời này vốn dĩ đã ai mạnh kẻ nấy làm vua rồi! Lúc lão sư của ngươi còn, hắn ta rất mạnh, hắn ta muốn đạo lí thì tất cả người trên thế giới này phải nói đạo lí với hắn ta. Phệ Linh tộc chúng ta năm ấy không đấu lại được hắn ta, hắn ta nói thế nào thì phải làm như thế ấy, chúng ta nhận. Nhưng bây giờ không ai có thể ép Phệ Linh tộc chúng ta nữa rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận