Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3653. Ta cần gì phải sợ nàng ta!



Chương 3653. Ta cần gì phải sợ nàng ta!




Kiếm kí bay khắp bầu trời, lao thẳng về phía Cổ Sầu!
Đồ sộ!
Kiếm khí như mưa, hết đợt này đến đợt khác, vô cùng vô tận.
Điều quan trọng nhất là những kiếm khí này rất mạnh, mỗi một đường kiếm khí đều có thể dễ dàng xé rách mọi thời không.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng!
Mệnh Tri Thần Giả!
Hơn nữa còn là một vị kiếm tu!
Cổ Sầu có ngăn chặn được không?
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Cổ Sầu xuất quyền!
Quyền của hắn ta rất chậm, chậm đến mức bất bình thường, như thể một ông lão già nua đánh một quyền vậy, trông cứ như đang không động đậy!
Mà một quyền như thế lại khiến đất trời này chậm lại!
Đúng lúc ấy, tất cả kiếm khí bỗng nhiên biến mất tăm. Phàm giản thì rơi thẳng vào vực thẳm thời không, khi nàng ta rơi vào vực thẳm thời không thì nhục thân của nàng ta cũng biến mất, chỉ còn lại linh hồn!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Chuyện gì thế này?
Trên bầu trời, Võ Linh Mục nhìn chằm chằm Cổ Sầu, ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ khó tin: “Không thể nào…”
Bên cạnh hắn ta, mấy người Mục Ma cũng nhận ra điều gì đó, vẻ mặt bọn họ khó coi vô cùng.
Ở phía dưới, Diệp Huyền nhìn Cổ Sầu, hắn thầm thở dài.
Hắn đã đoán được gì đó rồi!
Thời gian!
Đường quyền vừa rồi của Cổ Sầu không phải thời không mà là thời gian!
Có vẻ như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn lại nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay, trong lòng có một thắc mắc, Thanh Huyền Kiếm có thể ngó lơ kiểu quy tắc thời gian kinh khủng như thế này không?
Ở phía xa xa, Phàm Giản huơ tay, chỉ trong chốc lát một đường kiếm quang đã loe lên. Vực thẳm thời không thần bí kia lập tức tách ra, ngay sau đó nàng ta bước ra, nhìn Cổ Sầu và nói: “Thời gian lĩnh vực!”
Cổ Sầu gật đầu.
Phàm Giản nhìn hắn ta hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Ta thua rồi!”
Thua rồi!
Ở phía dưới, các cường giả Ác tộc lại căng thẳng.
Đương nhiên là bọn họ phải lo lắng rồi, Phàm Giản là Mệnh Tri Thần Giả, điều quan trọng nhất là nàng ta còn là một kiếm tu!
Mà hiện giờ hòn đá treo trong lòng bọ nhọ đã rơi xuống!
Lúc này, Diệp Huyền ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cổ Sầu huynh, thời gian lĩnh vực là gì?”
Cổ Sầu huynh?
Nghe Diệp Huyền nói vậy, một vài người đều nhìn về phía hắn, nhất là cường giả của Ác tộc!
Cổ Sầu huynh?
Cái danh xưng này có gì đó sai sai!
Cổ Sầu cũng sững sờ, lúc này Mục Ma nở nụ cười trào phúng: “Diệp Huyền, ngươi đúng là không biết xấu hổ, thực lực của ngươi như thế nào ngươi không tự biết sao? Ngươi còn dám xưng huynh gọi đệ với người ta… ngươi…”
Lúc này, Cổ Sầu đột nhiên nhìn Mục Ma: “Chuyện giữa Diệp huynh và ta có liên quan gì đến ngươi?”
Vẻ mặt Mục Ma như hóa đá.
Cổ Sầu nhìn Mục Ma: “Nếu như ngươi không phục thì tới tỉ thí đi?”
Nghe vậy, vẻ mặt Mục Ma lập tức đỏ như gan lợn!
Mẹ kiếp!
Tỉ thí á?
Đến Phàm Giản cũng phải chào thua Cổ Sầu thì sao hắn ta đánh lại được?
Cổ Sầu cũng không quan tâm đến Mục Ma nữa mà nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Thời gian lĩnh vực hiểu đơn giản thì là ta có thể nghịch chuyển thời gian, đồng thời nhanh hơn một bước so với đối thủ. Vừa rồi lúc ta và Phàm Giản cô nương giao thủ là như vậy đấy, ta đã nghịch chuyển thời gian của nàng ta, sau đó nhanh hơn nàng ta một bước. Đúng lúc nàng ta xuất kiếm thì ta đã ra tay rồi. Đương nhiên, chỉ nghịch chuyển thời gian đơn thuần thôi thì rất nhiều cường giả có thể làm được, thế nhưng nếu như không thể tạo thành thời gian lĩnh vực vậy với kiểu nghịch chuyển thời gian ấy, Phàm Giản cô nương chỉ búng ngón tay cũng có thể làm được!”
“Thời gian lĩnh vực!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn lại hỏi: “Muốn làm được thời gian lĩnh vực thì có khó không?”
Cổ Sầu cười khổ: “Không phải khó bình thường thôi đâu, nếu như ngươi có thể ngưng tụ thời gian lĩnh vực, ngươi có thể trực tiếp giết bất cứ cường giả nào dưới thời gian lĩnh vực.”
Bất cứ cường giả nào!
Vẻ mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn vội vàng nói: “Cổ Sầu huynh, có thể thử với ta không?”
Cổ Sầu sững sờ, sau đó nói: “Thứ như thế nào?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta xuất kiếm với ngươi, ngươi dùng thời gian lĩnh vực, như kiểu khi nãy với Phàm Giản cô nương ấy!”
Cổ Sầu do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền đang định xuất kiếm thì lúc này, Mục Ma đột nhiên phẫn nộ nói: “Diệp Huyền, ngươi đang cố chứng tỏ gì đấy? Thực lực của ngươi như thế nào ngươi không tự hiểu được sao? Ngươi…”
Lúc này, Cổ Sầu đột nhiên nhìn Mục Ma: “Ngươi bị thiểu năng à?”
Mục Ma: “…”
Cổ Sầu nhíu mày: “Chuyện giữa ta và Diệp Huyền có liên quan gì đến ngươi? Thực lực của ngươi như thế nào trong lòng ngươi không rõ sao?”
Mục Ma nhìn chằm chằm Cổ Sầu, Cổ Sầu khẽ cười: “Nếu như không phục thì làm một trận?”
Vẻ mặt Mục Ma khó coi vô cùng.
Mẹ kiếp!
Cổ Sầu bị điên hả? Sao lại giúp Diệp Huyền thế kia?
Thực ra không chỉ mấy người Mục Ma mà đến cả cường giả Ác tộc cũng khó mà tin được, tại sao tộc trưởng lại tôn kính với một kẻ trông có vẻ yếu ớt thế kia, hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ!
Ở phía dưới, Cổ Sầu nhìn Mục Ma bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hỏi thêm nửa câu nữa là ta cho ngươi tan thành mây khói đấy!”
Mục Ma không lên tiếng nữa, hắn ta không dám khiêu khích!
Hắn ta dám nhắm vào Diệp Huyền nhưng với Cổ Sầu, hắn ta vẫn không dám khiêu khích người này. Hiện giờ Tuyết Sơn Vương vẫn chưa xuất hiện, nếu Cổ Sầu muốn giết hắn ta thì đến Phàm Giản hay Võ Linh Mục cũng không ngăn cản được!
Võ Linh Mục liếc nhìn Mục Ma: “Đừng nhắm vào tiểu tử đó nữa! Người phía sau hắn có giết chết được ngươi hay không thì ta không biết, nhưng ta biết có lẽ hắn có thể khiến ngươi tức chết đấy!”
Mục Ma: “…”
Hết chương 3653.



Bạn cần đăng nhập để bình luận