Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 894: Người Không Vì Mình, Trời Tru Đất Diệt!

Cách đó không xa, lão giả áo bào đen Trật Tự minh cũng nói:

- Đúng là đặc sắc! Nói tới nói lui, bảo vật bị nói làm mất rồi!

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Chư vị, có phải các ngươi muốn nói rằng, kỳ thật bảo vật kia đã trở lại trong tay Diệp Huyền?

Tần Khiếu nhìn về phía lão giả áo bào đen:

- Món bảo vật kia có linh, sẽ tự động chạy trốn, cũng không phải là chuyện ly kỳ gì!

Lão giả áo bào đen thấp giọng thở dài:

- Ta đột nhiên phát hiện, ta có phần đồng tình với Diệp Huyền!

Chấp Pháp giả!

Tần Khiếu yên lặng một lát, nhìn về phía Lâm Mục:

Chấp Pháp giả!

Gương mặt Tần Khiếu vặn vẹo khó coi! Đừng nói hai đại thế lực siêu cấp, cho dù chỉ có một, Tần gia cũng không ngăn được!

Vừa dứt lời, mười người áo đen đột nhiên xuất hiện tại sau lưng đám người Tần Khiếu.

- Đừng dùng chiêu này! Ngươi trực tiếp giao chí bảo cho ta, ta sẽ tin tưởng là hiểu lầm, không chỉ ta tin tưởng, Đường tộc ta cũng tin tưởng, khi đó, chúng ta vẫn như trước kia.

Nói xong, hắn nhìn về phía Tần Khiếu:

- Lâm Mục huynh, việc này khẳng định có hiểu lầm, ta. . .

Nhìn thấy mười người áo đen, sắc mặt đám người Tần Khiếu biến thành ngưng trọng.

- Nói thật, ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của chúng ta hay sao? Người Tần gia, lão phu cũng không muốn nói nhảm với các ngươi, hôm nay, nếu các ngươi không giao ra món bảo vật kia, không kẻ nào có thể rời khỏi nơi đây!

Thiết kỵ Đường tộc!

Bảo vật?

Đây là một nhóm cường giả tinh nhuệ nhất của Trật Tự minh, giống như thiết kỵ Đường tộc, nhưng mà, những người này không nổi danh, bởi vì kẻ gặp qua bọn họ, đều đã chết!

Hắn cũng muốn biết bảo vật kia đang nằm trong tay ai!

Lâm Mục lắc đầu:

Gương mặt Tần Khiếu biến thành khó coi!

- Nhân phẩm của lão phu, ngươi còn không tin?

- Không có!

- Lão tử đập chết tạp chủng ngươi!

- Món bảo vật có nằm trong tay của ngươi hay không?

Cách đó không xa, Lý Mục và Nhạc lão nhìn nhau, Tần gia đang làm gì thế này?

Nghĩ đến nơi này, hắn nhìn về phía Tần Minh, gằn giọng nói:

- Rút lui!

Đúng lúc này, Tần Khiếu đột nhiên nói:

Việc này không giống như đang diễn trò!

Tần Minh mặt không biểu tình:

Vừa dứt lời, hắn xông thẳng về phía Tần Minh.

Tần Minh biến sắc, hắn cũng không khoanh tay chịu chết, lập tức xông thẳng về phía Tần Phong.

Cứ như vậy, hai tên cường giả Đạo cảnh của Tần gia đánh nhau!

Tần Khiếu nhìn về phía Tần Phong, người sau lạnh lùng nói:

Tần Phong nghe vậy, lập tức nổi giận, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Minh:

- Trước mặt món chí bảo kia, người nào sẽ còn nhân phẩm?

Cách đó không xa, Tần Minh cười lạnh:

Vừa dứt lời, hắn xoay người bỏ chạy.

Hắn biết, mặc kệ hắn giải thích như thế nào, Đường tộc cùng Trật Tự minh sẽ không tin tưởng hắn!

Kỳ thật, chính hắn cũng không tin hai người Tần Minh. . .

Nhìn thấy Tần Khiếu muốn rút lui, vẻ mặt Lý Mục biến thành lạnh lùng:

- Giết!

Dứt lời, thiết kỵ Đường gia xông thẳng vào đám người Tần Khiếu.

Cường giả Trật Tự minh đứng gần đó cũng xông tới!

Tần Khiếu gầm thét:

- Giết ra ngoài!

Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng, thân thể hắn bay ra xa, hắn bay hơn trăm trượng mới dừng lại!

Ầm!

Lúc này, Giới Ngục tháp đột nhiên đâm vào ngực Diệp Huyền.

- Ngươi quay trở lại rồi!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Chính là Giới Ngục tháp!

Hắn lúc bình thường không thể thi triển Nhất Kiếm Phân Hồn, bởi vì kiếm này tiêu hao rất nhiều, dùng năng lực hiện tại của hắn, tối đa cũng chỉ có thể thi triển hai lần!

Sau hai lần, hắn cơ bản không có sức chiến đấu gì!

Bởi vậy, trừ khi trong tình huống đặc biệt, bằng không, hắn sẽ không thi triển kiếm kỹ này!

Hiện tại, hắn phát hiện mình có một tai hại, đó chính là tất cả kiếm kỹ mạnh mẽ cùng át chủ bài của hắn đều là loại tiêu hao cực lớn!

Cảnh giới!

Hắn hiện tại chỉ là Vạn Pháp cảnh, mà cảnh giới này, vẫn có chút khó mà hoàn toàn chưởng khống kiếm kỹ và át chủ bài!

Nhưng mà, hắn không muốn lập tức tăng lên!

Hắn không nghĩ trùng tu cảnh giới chỉ là một quá trình!

Đúng lúc này, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một tòa tiểu tháp bay ra!

Trước đó liên tục thi triển hai lần Nhất Kiếm Phân Hồn, cho nên thân thể của hắn bị hao tổn rất lớn!

Cắn trả!

Không chỉ như thế, hắn còn ăn rất nhiều linh quả của Tiểu Linh Nhi.

Trong dãy núi mờ mịt nào đó, Diệp Huyền đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong ngực hắn là một đống lớn thần tinh!

. . .

Vừa dứt lời, một cỗ khí tức cường đại bao phủ thân thể hắn. . .

Khi hắn vừa dừng lại, Giới Ngục tháp lại xuất hiện trước mặt hắn, sau đó đâm vào ngực hắn lần nữa. . . .

Ầm!

Diệp Huyền bay ra xa!

Vào lúc hắn bay đi, mấy chuôi phi kiếm đột nhiên chém vào Giới Ngục tháp, nhưng mà, những phi kiếm kia tới gần Giới Ngục tháp đều bị Giới Ngục tháp thu vào trong tháp…

Phanh phanh phanh phanh. . . . .

Diệp Huyền bay tới bay lui, không hề có lực hoàn thủ.

Việc này kéo dài hơn nửa canh giờ mới dừng lại, Diệp Huyền vừa rơi xuống đất, Giới Ngục tháp đã xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Huyền vội vàng nói:

- Đừng. . . Có việc gì từ từ nói. . . Chúng ta giảng đạo lý, giảng đạo lý!

Giới Ngục tháp không tiếp tục ra tay, mà là tiến vào trong người Diệp Huyền!

Trên mặt đất, mặt mũi Diệp Huyền bầm dập, toàn thân đau đớn!

Cùng lúc đó, hắn mới phát hiện, Giới Ngục tháp kinh khủng đến cỡ nào!

Nó tuyệt đối còn mạnh hơn cả siêu phàm Kiếm Thánh!

Không chỉ như vậy, Giới Ngục tháp còn có thể thu đồ vật. . . .

Trên mặt đất, Diệp Huyền cứ nằm đó.

Lúc này, Đường Thanh xuất hiện trước mặt hắn.

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, lãm đạm nói:

- Đánh thắng được thì dùng nắm đấm, đánh không lại liền giảng đạo lý, ngươi rất tốt!

Diệp Huyền: . . .

Đường Thanh ngồi trước mặt cách Diệp Huyền không xa, nói khẽ:

- Không ngờ tới, tháp này thật nhận ngươi làm chủ nhân!

Diệp Huyền cười khổ:

- Ngươi thấy ta giống kẻ làm chủ nhân sao?

Vẻ mặt Đường Thanh đầy phức tạp:

- Diệp công tử, kỳ thật ta rất ngạc nhiên, tò mò tại sao nó lại nhận ngươi làm chủ nhân?

Diệp Huyền ngồi dậy, cười nói:

- Chẳng lẽ ta ở trong mắt Đường cô nương kém đến như vậy hay sao?

Đường Thanh lắc đầu:

- Diệp công tử trí kế vô song, thực lực cường hãn, càng sát phạt quả đoán, người giống như ngươi, có thể gọi là nhân kiệt.

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:

- Ta đời này chưa bội phục ai, nhưng ta bội phục Đường Thanh cô nương!

Đường Thanh cảm thấy hiếu kỳ:

- Bội phục ta? Bội phục ta cái gì?

Diệp Huyền nghiêm túc nói:

- Bội phục ánh mắt của Đường Thanh cô nương!

Đường Thanh giật mình, sau đó cười ha hả:

- Diệp công tử, xét về độ mặt dày, quả thật hiếm có kẻ nào hơn ngươi.

Diệp Huyền cười khẽ:

- Da mặt nha. . . Mọi loại người trên đời có cả vạn da mặt, có người có một loại, lại có kẻ có cả trăm loại. Bên ngoài cười, trong lòng khóc; trong lòng cười, bên ngoài khóc. Da mặt là thứ không thể dựa vào nhất, muốn nó có ích lợi gì?

Đường Thanh cười nói:

- Cho nên Diệp công tử lựa chọn không biết xấu hổ, người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ, phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận