Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3620. Ô dù! (2)



Chương 3620. Ô dù! (2)




Sau khi hấp thụ linh hồn của những cường giả Nguyên Thần cảnh, khí tức của Thanh Huyền Kiếm bùng nổ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, khóe miệng Diệp Huyền bèn giật giật, Thanh Huyền Kiếm có thể lại sắp đột phá rồi!
Phải biết rằng, ở đây có gần năm mươi vị cường giả Nguyên Thần cảnh!
Diệp Huyền thu Thanh Huyền Kiếm lại, đoạn cất nó vào trong tiểu tháp, để Tiểu Hồn đột phá từ từ!
Sau khi Thanh Huyền Kiếm tiến vào tiểu tháp, Diệp Huyền quay đầu nhìn Hư Vọng ở phía không xa. Lúc này sắc mặt Hư Vọng trắng bệch, trên người còn có vết thương.
Thanh Huyền Kiếm vốn đã tiêu tốn rất lớn, mà vừa rồi một mình nàng lại đánh với sáu người, thế nên nàng vẫn bị thương!
Diệp Huyền mỉm cười: “Vào tiểu tháp dưỡng thương đi!”
Hư Vọng gật đầu, sau đó vào tiểu tháp!
Diệp Huyền nhìn Đại Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn vội vàng hành lễ: “Diệp thiếu có gì phân phó sao?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Các ngươi gặp Thanh Nhi ở đâu?”
Đại Thiên Tôn trầm giọng nói: “Ở Táng Vực xa xôi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Táng Vực?”
Đại Thiên Tôn gật đầu: “Về cơ bản cường giả Mệnh Tri cảnh đều ở nơi đó, mọi người đều đang nghiên cứu cảnh giới trên Mệnh Tri cảnh!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, vô số nạp giới bay đến tay hắn.
Những nạp giới này là nạp giới của mấy người Triệu Thanh. Diệp Huyền liếc nhìn, tất cả nạp giới này có khoảng trăm vạn thiên cực tinh!
Không phải cực phẩm!
Diệp Huyền liếc nhìn Tuyết tỷ trong tiểu tháp, lúc này Tuyết tỷ chỉ còn chưa đến vài vạn thiên cực tinh.
Hắn thở dài một hơi, sau đó đưa hết thiên cực tinh đến trước mặt Dương Niệm Tuyết.
Lúc này, giọng nói của Dương Niệm Tuyết đột nhiên vang lên: “Lão đệ, ta biết ngươi sẽ không khiến ta thất vọng mà!”
Nghe vậy, Diệp Huyền thấy hơi đau đầu.
Đại Thiên Tôn liếc nhìn xung quanh, rồi nói: “Diệp thiếu, ngươi theo ta tới Táng Vực không?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Tới Táng Vực?”
Đại Thiên Tôn gật đầu: “Nơi đó thích hợp để phát triển hơn, ở đây có quá ít thiên cực tinh! Nói một cách đơn giản thì tài nguyên ở đây không đủ để bồi dưỡng ra Mệnh Tri cảnh! À không, phải nói là hoàn toàn không thể bồi dưỡng được! Một cường giả Mệnh Tri cảnh cần rất nhiều tài nguyên! Mà nơi này quá nhỏ, tài nguyên quá ít, không thích hợp để phát triển!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi! Để ta suy nghĩ!”
Đại Thiên Tôn khẽ gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn bầu trời, sau đó nói: “Chúng ta đợi Diệp thiếu ở tinh không! Diệp thiếu cần gì thì cứ dặn dò nhé!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Đại Thiên Tôn lại hành lễ, sau đó đưa mọi người rời đi.
Diệp Huyền thì tới Triệu gia và Vương gia!
Hai gia tộc này cũng thâm căn cố đế lắm, chắc chắn có rất nhiều thần vật và thiên cực tinh!
Không lấy thì phí!
Sau khi Diệp Huyền rời đi, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân núp trong bóng tối lắc đầu cười, nụ cười cực kì khổ sở.
Bọn họ biết, Hư Vọng hời to rồi!
Vừa rồi trong lúc sinh tử, Hư Vọng không rời bỏ Diệp Huyền, với tính cách của Diệp Huyền thì sao có thể bạc đãi nàng được chứ?
Chắc chắn là không rồi!
Chắc chắn Diệp Huyền sẽ nghĩ cách để nàng đạt đến Mệnh Tri cảnh!
Mộc Sâm lại lắc đầu: “Đời người đúng là quan trọng ở nỗ lực, thiên phú cũng quan trọng nhưng cơ hội còn quan trọng hơn! Chúng ta đã mất đi cơ hội ngày hôm nay, đời này e là khó có thể đột phá rồi!”
Vẻ mặt Huyền Cơ lão nhân ảm đạm.
Mộc Sâm cười khổ: “Thời cũng vậy mà mệnh cũng vậy! Số mệnh ấy à!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Huyền Cơ lão nhân trầm mặc một hồi rồi cũng quay người rời đi.

Ở một bên khác, Mục Giang Hà cũng thấy lòng mình rối rắm vô cùng.
Ban đầu hắn ta cũng muốn ở lại như Hư Vọng, cùng đối mặt với Triệu gia và Vương gia với Diệp Huyền. Thế nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không lấy mạng mình ra đánh cược!
Dẫu sao thì hắn ta cũng chỉ có một cái mạng!
Hiện giờ mặc dù giữ được cái mạng nhưng hắn ta lại mất đi cơ hội thay đổi vận mệnh của mình!
Số mệnh ấy à!
Mục Giang Hà thở dài một hơi, đoạn quay người rời đi.
Trên tầng mây, Hung Nghê liếm kẹo hồ lô, trầm mặc không lên tiếng.
Hồi lâu sau nàng ta thở dài một hơi, đoạn quay người rời đi.
Cuối cùng thì nàng ta vẫn từ bỏ!
Hiện giờ Diệp Huyền không phải người mà nàng ta có thể tính kế rồi!
Đừng nói mấy người Đại Thiên Tôn, đến bản thân Diệp Huyền mà nàng ta cũng chưa chắc đã đấu được. Dẫu sao thì cái tên này cũng lắm thần trang lắm!

Trong tinh không, bên cạnh Đại Thiên Tôn, một lão giả trầm giọng nói: “Đại Thiên Tôn, ngươi thực sự muốn đưa Diệp thiếu tới Táng Vực sao?”
Đại Thiên Tôn khẽ nói: “Sao nào, ngươi không đồng ý?”
Lão giả do dự một lát rồi nói: “Tiền bối kia không bảo chúng ta đưa Diệp thiếu đi mà!”
“Đồ ngu!”
Đại Thiên Tôn hơi bực mình: “Ngươi nghĩ cho kĩ đi, chúng ta mà đưa Diệp thiếu rời đi thì sẽ thế nào? Chúng ta sẽ có quan hệ với vị tiền bối đó!”
Lão giả bừng tỉnh.
Đại Thiên Tôn tiếp tục nói: “Chúng ta đi theo Diệp thiếu, chỗ dựa của Diệp thiếu chính là của chúng ta, ngươi hiểu chưa?”
Lão giả do dự một lát rồi nói: “Hiểu rồi! Đại Thiên Tôn cao minh! Thuộc hạ bái phục!”
Đại Thiên Tôn nhìn mãi về phía tinh không, đoạn nói: “Một người đã vượt cả Mệnh Tri cảnh nhưng lại là đại thần không hề nổi danh… Ô dù này chúng ta bắt buộc phải túm chặt lấy!”
Hết chương 3620.



Bạn cần đăng nhập để bình luận