Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1397: Vạn Duy Kính

An Lan Tú liếc nhìn Lâm Tú, nàng đang định nói thì lúc này có một giọng nói vang lên trong đầu.

An Lan Tú sững sờ, sau đó nhìn Lâm Tú và nói: “Hắn đang trên đường trở về!”

Lâm Tú trầm mặc trong chốc lát rồi quay người rời đi.

Liên Vạn Lý ở bên cạnh đột nhiên nói: “Có giữ lại không?”

An Lan Tú lắc đầu.

Liên Vạn Lý gật đầu, sau đó nàng lùi về bên cạnh Tiểu Thất.

An Lan Tú nhìn mấy người Lâm Tú rời đi, nàng không lên tiếng.

Ở phía xa xa.

Lâm Tú cũng bực dọc không thôi. Ban đầu hắn ta muốn tới Bắc Cảnh, lợi dụng bạn của Diệp Huyền để ép hắn hiện thân! Thế nhưng hắn ta không ngờ bạn của Diệp Huyền lại mạnh như vậy! Không những không ép được Diệp Huyền xuất hiện mà còn bị đối phương đánh bại, ảnh hưởng đến sĩ khí của mọi người!

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn ta đột nhiên đứng dậy, liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Cái tên Diệp Huyền kia chắc đã trở lại rồi đấy, mọi người cẩn thận một chút.”

Nghe nói Diệp Huyền còn lợi hại hơn cả tiểu nữ hài kia. Tiểu nữ hài này đã mạnh đến vậy rồi, thế thì Diệp Huyền sẽ còn mạnh đến mức độ nào cơ chứ?

Lâm Tú lắc đầu, sau đó chuyên tâm trị thương.

Lâm Tú thất bại rồi!

Lâm Tú rút thương đâm về phía bên phải. Mũi thương của hắn ta hạ xuống, không gian nơi đó lập tức nứt vỡ. Tuy nhiên, chẳng có thứ gì xuất hiện cả!

Mấy người Lâm Tú rời khỏi phạm vi Bắc Cảnh. Trên một tầng mây, hắn at ngồi xếp bằng trên đất, trước ngực có một lá tử sắc phù lục, đây là là phù lục dùng để trị thương.

Nghe vậy, mọi người lập tức để cao cảnh giác. Đúng lúc đó, đầu của một nam tử phía sau Lâm Tú lìa khỏi cổ!

Hơn nữa, đối phương còn không phải là Diệp Huyền mà chỉ là một tiểu nữ hài rất nhỏ.

Lúc này, sắc mặt các học sinh ở Vạn Duy học viện nghiêm trọng vô cùng.

Đúng là thiệt nặng!

Sắc mặt Lâm Tú lạnh như băng, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh: “Diệp Huyền, ngươi có dám ra đây không…”

Lúc này, trong lòng mọi người đều rất nặng nề.

Đúng lúc đó, đầu của một người nữa lại lìa khỏi cổ.

Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn kinh hãi.

Bầu không khí yên lặng vô cùng!

Vụt!

Trong lòng mọi người hoang mang vô cùng!

Bọn họ trở lại Ngũ Duy vũ trụ!

Máu tươi tuôn ra như suối!

Rất nhanh sau đó, mọi người tới được Lưỡng Giới Thiên. Có điều, khi tới đây bọn họ chỉ còn lại bốn người!

Vụt!

Giờ thì chỉ còn lại hai người!

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới được chỗ phong ấn, khi ấy lại có hai người nữa bay đầu!

Trong quá trình ấy, bọn họ chẳng hề thấy bóng dáng của Diệp Huyền!

Tuy nhiên, bọn họ vẫn chẳng trông thấy người ra tay.

Lâm Tú biết, nếu như Diệp Huyền không xuất hiện thì hắn vẫn sẽ tiếp tục chơi trò ám sát, như thế thì hắn ta không thể làm gì được hắn cả!

Hiện giờ hắn ta chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là trở về Ngũ Duy!

Còn về nhiệm vụ thì hắn ta không nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì sống vẫn là quan trọng nhất!

Lâm Tú đột nhiên gào lên: “Diệp Huyền, có bản lĩnh thì ngươi ra đây…”

Dứt lời, mọi người bèn biến mất.

Lâm Tú quay người lại và nói: “Trở về!”

Lại một người nữa mất đầu!

Lúc này, Lâm Tú bỗng dừng lại!

Bởi lẽ hắn ta cảm nhận được đang có một luồng khí tức khóa chặt lấy hắn ta!

Hắn ta nhìn hai người bên cạnh và nói: “Các ngươi đi trước đi!”

Hai người kia lại lắc đầu.

Lâm Tú gào lên: “Đi mau!”

Hai người kia do dự một lát, bọn họ đang định rời đi thì đúng lúc ấy, một thanh kiếm xoẹt qua cổ họng của một người.

Vụt!

Đầu của nam tử đó rơi xuống đất!

Người còn lại thì kinh hãi, hắn ta quay người chạy như bay, khi đến trước phong ấn, một thanh kiếm lại xuyên qua ngực hắn ta.

Thấy vậy, Lâm Tú chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Lúc này, một nam tử xuất hiện trước mặt hắn ta.

Nam tử đó mặc trường y màu mây, trong tay nắm một thanh kiếm!

Liên Thiển nói: “Đương nhiên là nguy hiểm rồi! Ở Vạn Duy thư viện thì nó chỉ đứng sau cái tháp của ngươi thôi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tấm gương này nguy hiểm!”

Liên Thiển đáp: “Biết chứ, quen thuộc là đằng khác. Bởi vì phong ấn bên trong tấm gương này được hoàn thành bởi ta.”

Dứt lời, một chiếc gương đột nhiên xuất hiện trước ngực hắn ta.

Sắc mặt Diệp Huyền bình tĩnh vô cùng, như thể hắn đã được bảo kê vậy.

Diệp Huyền không định trực tiếp giết luôn Lâm Tú, đây cũng là ý của Liên Thiển.

Còn về tại sao thì hắn cũng không biết, hắn chỉ biết Liên Thiển sẽ không làm hại hắn!

Mà lúc này, khi trông thấy cái gọi là Vạn Duy Kính kia, sắc mặt Diệp Huyền bỗng sầm lại.

Nguy hiểm!

Đây chính là cảm nhận của hắn!

Đúng lúc ấy, giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Đúng là Vạn Duy Kính rồi!”

Diệp Huyền hỏi: “Liên Thiển cô nương biết thứ đồ này sao”

Diệp Huyền mỉm cười, hắn đang định lên tiếng thì đối phương bỗng hét lên: “Vạn Duy Kính!”

Lâm Tú trông thấy Diệp Huyền thì trào phúng: “Ngươi là kiếm tu hay là thích khách?”

Người đó chính là Diệp Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận