Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3138: Mang đầu về gặp

Còn nếu như thực lực của ngươi đủ thì ta có thể ngoại lệ một lần! Dù sao thì ngươi cũng là con trai ruột của ta cơ mà!"

Nói rồi, nàng ta vung tay nhẹ một cái.

Đám người Chúc Ngôn trực tiếp được thả ra.

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Huyền: "Ta đợi tin tốt của ngươi!"

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ không nuốt lời đấy chứ?"

Diệp Lăng Thiên cười đáp: "Mười chín người bọn chúng đối với ta mà nói không chỉ không có bất cứ sự uy hiếp nào mà càng không có bất kỳ tác dụng gì hơn! Giết hay không giết đều phải xem tâm trạng của ta, cho nên ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi có thể có được vĩnh sinh tinh khoáng ở Vĩnh Sinh sơn mạch kia thì ta sẽ thả bọn chúng."

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Nếu ngươi nuốt lời thì sao?"

Diệp Lăng Thiên chớp mắt: "Vậy thì ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn, thế hệ sau chết hết!"

Đạo Nhất đứng bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nữ nhân này không có cảm xúc!"

Trước đây hắn đã từng nghe Niệm tỷ nói một câu, có rất nhiều người sống càng lâu thì càng vô tình!

Đây là tiếng người ấy hả?

Diệp Huyền gật đầu, thật ra hắn đã cảm giác được rồi!

Đoạn tử tuyệt tôn!

Nhưng, điều khiến hắn có hơi khó hiểu ở đây là tại sao Thanh Nhi lại trọng tình đến như vậy?

Vẻ mặt của Diệp Huyền cứng ngắc.

Trong lòng mấy người này chỉ có vĩnh sinh và đại đạo mà thôi!

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức đen như đít nồi!

Một khắc này, tâm thái của hắn lập tức sụp đổ!

Không có cảm xúc!

Còn đối với người khác, nàng còn đáng sợ hơn tộc trưởng Diệp tộc này nhiều!

Diệp Lăng Thiên cười ha ha, quay người rời đi.

Lúc này, Đạo Nhất lại nói: "Ngươi thật sự định đến Vĩnh Sinh sơn mạch kia cướp khoáng tinh gì đó thật hả?"

Ngoại trừ vậy ra, tất cả những thứ khác đều chỉ là phù du!

Cũng không đúng, từ đầu đến cuối Thanh Nhi chỉ tốt với một mình hắn thôi.

Nói rồi, hắn quay người rời đi.

Đạo Nhất hỏi: "Có đối sách rồi?"

Diệp Huyền cười hỏi: "Vậy lẽ nào ngồi yên đợi chết hay sao?"

Đạo Nhất nhìn hắn: "Chắc là ngươi biết mục đích của nàng ta chứ?"

Diệp Lăng Thiên đứng ở chính giữa đại điện, trước mặt nàng ta là Sửu thúc.

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Lăng Thiên cười bảo: "Ngược lại ta có hơi mong chờ đấy."

Sửu thúc lắc đầu: "Không biết."

Nàng ta cười hỏi: "Sửu thúc, ngươi nói xem hắn sẽ làm thế nào?"

Diệp Huyền cười đáp: "Ta biết."

Nói rồi, hắn dẫn ba người Đạo Nhất đi về phía xa.

Chúc Ngôn ở phía sau thấp giọng thở dài.

Trong đại diện.

Diệp Huyền gật đầu, hắn đi đến trước mặt đám người Chúc Ngôn kia rồi mở lòng bàn tay ra, một vài viên đại đạo nguyên tinh xuất hiện trước mặt đám người này: "Các ngươi trị thương cho tốt."

Chúc Ngôn lắc đầu: "Thế tử, chúng ta đã hết hy vọng rồi!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết."

Chúc Ngôn vội lên tiếng: "Nàng ta muốn lợi dụng ngươi đấy!"

Sửu thúc muốn nói lại thôi.

Diệp Lăng Thiên nhìn hắn ta: "Có phải muốn kiến nghị ta trực tiếp giết chết hắn, diệt trừ hậu họa không?"

Sửu thúc gật đầu: "Người này cũng không đơn giản, giữ hắn lại rồi đến cuối cùng sẽ thành tai họa thôi!"

Diệp Lăng Thiên lắc nhẹ đầu: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc giết hắn!"

Sửu thúc hơi khó hiểu: "Tại sao?"

Diệp Lăng Thiên xòe lòng bàn tay ra, một quyển trục màu đen bay đến trước mặt Sửu thúc.

Nàng ta cười bảo: "Hai người phía sau hắn ta không đơn giản, về phần rốt cuộc mạnh đến mức nào thì người của chúng ta vẫn chưa tra rõ ràng được."

Sửu thúc hơi chần chừ, sau đó mới nói: "Nữ tử váy trắng kia giết người chỉ cần một nhát kiếm, nói vậy nghe qua đúng là hơi đáng sợ thật. Nhưng gia chủ chớ có quên người mà nàng ta giết đều là người bên ngoài Vĩnh Sinh Giới, mà người bên ngoài đều yếu như sên... Đừng nói là tộc trưởng mà cho dù lão nô có đi ra ngoài cũng có thể giết người chỉ bằng một chiêu như vậy."

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Cho nên, theo quan điểm của ngươi thì nữ tử váy trắng cũng thường thôi?"

Sửu thúc gật đầu: "Thực lực của nữ nhân này chẳng qua chỉ được phóng đại lên mà thôi, lão nô tin chắc cùng lắm nàng ta cũng chỉ là Trụ cảnh đỉnh phong!"

Diệp Lăng Thiên chỉ cười chứ không nói.

Sửu thúc lại nói: "Nếu tộc trưởng không tin vậy lão nô bằng lòng đi gặp người này rồi xách đầu nàng ta về đây gặp tộc trưởng!"

Diệp Lăng Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, vẫn không nói gì hết.

Sửu thúc tiếp tục nói: "Nếu không mang được đầu của nàng ta về, vậy lão nô cam lòng chịu phạt!"

Diệp Lăng Thiên im lặng một lúc rất lâu mới nói: "Vậy đi gặp người đó đi! Nơi cuối cùng mà người đó xuất hiện là Thần Khư kia, ngươi cứ đi men theo Thần Khư Chi Địa chắc hẳn có thể đuổi kịp nàng ta! Nhớ kỹ, nếu không địch lại được phải lập tức rút lui!"

Sửu thúc hơi hành lễ: "Tộc trưởng yên tâm, lão nô đi chuyến này nhất định có thể mang đầu của nàng ta trở về!"

Nói rồi, hắn ta quay người biến mất.

Lúc này, có một giọng nói chợt vang lên phía sau Diệp Lăng Thiên: "Thuộc hạ cũng kiến nghị giết người này trước để diệt trừ hậu họa!"

Diệp Lăng Thiên nhìn ra bên ngoài điện, cười nói: "Không sao, cứ chơi với hắn trước đi đã! Chơi chán rồi giết cũng không muộn!"

Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận