Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1314: Cấm chế

Hi Hoàng muốn đoạt xá hắn hả?

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Diệp Huyền, tuy nhiên ngay sau đó hắn lại nhận ra không phải vậy.

Hi Hoàng tiến vào Giới Ngục tháp bên trong cơ thể hắn theo cách linh hồn. Có điều, khi hắn ta vừa mới tiến vào đã bị Giới Ngục tháp ép phải ra ngoài.

Trước mặt Diệp Huyền, hồn phách của Hi Hoàng đã trở về với hắn ta. Hắn ta nhìn Diệp Huyền, trong mắt là vẻ nghiêm trọng: “Đó là Ngũ Duy chí bảo?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Hi Hoàng nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười và xin lỗi: “Tiểu hữu, ta không có ác ý đâu, chỉ là ta biết với tính cách của ngươi, ta mà không làm vậy thì ngươi sẽ không thừa nhận Ngũ Duy chí bảo đang nằm trong tay ngươi.”

Diệp Huyền: “…”

Hi Hoàng lại mỉm cười: “Không thể không nói, Kiếm tông đã quá coi thường ngươi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không được lựa chọn!”

Hi Hoàng khẽ mỉm cười, hắn ta nói: “Tiểu hữu có biết Ngũ Duy chí bảo trên người ngươi có ý nghĩa gì với chúng ta hay không?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Cảm ơn!”

Thế nhưng người khác lại không cho hắn cơ hội này.

Không lâu sau, Diệp Huyền và Hi Hoàng đến một rừng trúc. Bên trong rừng trúc này có một tòa nhà gỗ không lớn lắm, nhưng rất tinh tế.

Hi Hoàng cười khổ: “Đâu chỉ là khó, đó là chuyện gần như không thể nào! Càng tới, càng lại gần Ngũ Duy thì càng tuyệt vọng!”

Nói đoạn, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh: “Tiểu hữu, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện đi!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn ra ngoài căn nhà trúc rồi tiếp tục: “Năm ấy cũng tại nơi này, ta cho rằng với thực lực của ta, hoàn toàn có thể tới Ngũ Duy, thế nhưng ta đã sai. Sau vài lần thử, ta gần như đã tuyệt vọng!”

Hi Hoàng đưa hắn bước vào bên trong căn nhà gỗ. Hắn ta pha một ấm trà, đoạn mỉm cười và nói: “Tiểu hữu, uống trà đi.”

Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền biến mất.

Nếu như được lựa chọn, Diệp Huyền chỉ muốn phát triển thuận lợi, muốn thực lực mạnh lên.

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ta có một chuyện không hiểu.”

Hi Hoàng nói: “Tiểu hữu, ngươi cũng rất quyết đoán khi đưa Ngũ Duy chí bảo tới nơi này.”

Hi Hoàng mỉm cười: “Chuyện gì?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Rất khó sao?”

Nói tới đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Thế nên đối với ta, Ngũ Duy chí bảo trong tay ngươi như một đốm lửa bỗng sáng bừng trong màn đêm tối tăm vậy. Đương nhiên, hiện giờ một vài người vẫn chỉ đang quan sát mà thôi, bởi bọn họ thực sự e sợ người phía sau ngươi!”

Khi trông thấy Liên Thiển, Hi Hoàng bỗng sững sờ, sau đó hắn ta nói: “Vị này là…?”

Nói đoạn, hắn lại bảo: “Liên Thiển cô nương.”

Liên Thiển bèn hỏi: “Ngươi hiểu thế nào về không gian?”

Hi Hoàng bật cười ha ha: “Tiểu hữu, lời nói của ngươi khá hùng hồn đấy! Ngươi chưa đạt đến trình độ như bọn ta nên ngươi không thể hiểu tâm tình cũng như hoàn cảnh của chúng ta. Với chúng ta mà nói, một là phải tiến bộ, hai là sẽ phải chết. Ngươi nói xem, chúng ta sẽ chọn cái nào?”

Hi Hoàng lắc đầu: “Cái này thì ta không biết!”

Diệp Huyền nói: “Các ngươi thích tới Ngũ Duy vậy sao?”

Liên Thiển liếc nhìn Hi Hoàng, nàng lắc đầu: “Với thực lực của ngươi, dù ngươi tới Ngũ Duy cũng không quá yếu, nhưng cũng không quá mạnh. Hơn nữa, ngươi không đến được Ngũ Duy đâu, dù có đến thì ngươi cũng sẽ chết!”

Hi Hoàng trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Cô nương, ta tới Ngũ Duy thì sẽ thuộc trình độ nào?”

Liên Thiển nói: “Hiện giờ các ngươi mới chỉ tìm hiểu được một tầng của vật chất, hơn nữa còn chưa tìm hiểu hết.”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Hi Hoàng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Không gian là thế giới chúng ta sinh tồn, nó là một tổ chức đặc biệt…”

Liên Thiển nói: “Vật chất! Vạn vật đều được tạo thành từ vật chất, mà phần lớn các cường giả của Tứ Duy đều biết điểm này. Chỉ có điều, bọn họ không thể dùng một từ cụ thể hơn để định nghĩa về nó. Không gian là hình thức khách quan tồn tại của vật chất, được biểu hiện bởi chiều dài, chiều rộng, chiều cao, độ to, độ nhỏ. Nói một cách nghiêm ngặt hơn thì thực ra chúng ta đang ở một không gian Tam Duy, chỉ có điều do một vài cường giả của thế giới các ngươi đã thay đổi không gian, khiến không gian biến thành một hình thức tồn tại khác, thế nên miễn cưỡng được coi là Tứ Duy, nhưng mà…”

Nói tới đây, nàng bỗng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Người ở vũ trụ này cũng chỉ hiểu như thế về không gian thôi. Ví dụ, thực lực của các hạ mạnh như vậy, các hạ biết không gian là do vật chất tạo thành, thế nhưng ngươi có biết vật chất được tạo bởi gì không?”

Diệp Huyền vừa dứt lời, Liên Thiển bèn xuất hiện bên trong ngôi nhà trúc.

Liên Thiển nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền gật đầu.

Hi Hoàng nhìn Liên Thiển, hắn ta khẽ gật đầu: “Mong cô nương giải đáp thắc mắc.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nàng là Đạo tắc của cái tháp, đến từ Ngũ Duy!”

Hi Hoàng chau mày: “Tại sao?”

Diệp Huyền nhìn Liên Thiển, hắn cũng thắc mắc.

Liên Thiển khẽ nói: “Cửa thứ nhất là cấm chế mà chủ nhân từng sắp đặt. Thực lực của ngươi không đủ để chịu đựng cấm chế đó. Dù ngươi có chịu đựng được thì nhục thân của ngươi cũng sẽ bị hủy hoại. Thứ hai, người của Ngũ Duy không hề hoan nghênh người của Tứ Duy! Năm ấy, khi chủ nhân còn ở đó, Ngũ Duy không hề hỗn loạn. Thế nhưng có rất nhiều người có dã tâm to lớn, do vậy chủ nhân mới thiết lập cấm chế, mục đích không phải là để hạn chế người Tứ Duy các ngươi mà là để bảo vệ vũ trụ của các ngươi. Song tiếc rằng người ở vũ trụ các ngươi lại nghĩ trăm phương ngàn kế để phá hoại cấm chế này.”

Hi Hoàng trầm giọng nói: “Cô nương, ngươi có từng nghĩ rằng cấm chế đó cũng đang hạn chế chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận