Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1105:

Diệp Huyền quay người, phía trước cách không xa có một người mặc giáp đen đứng đó!

Người mặc giáp đen cầm một thanh trường thương trong tay, hoàn toàn không có khí tức giống như một con quỷ!

Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Thần Điện?”

Người mặc áo giáp đen không trả lời mà đột nhiên biến mất.

Hai mắt Diệp Huyền hơi híp lại, rút kiếm ra chém một đường.

Ầm!

Một nhát kiếm giáng xuống, Diệp Huyền lập tức bị đẩy lùi về sau mấy chục trượng!

Chẳng qua trường thương trong tay người mặc giáp đen đó cũng đã nát thành bụi!

Một nhát kiếm chém xuống, người mặc giáp đen đó lập tức bị đánh bay, chẳng qua bản thân Diệp Huyền cũng liên tiếp phải lùi lại!

Xét từ vẻ ngoài thì mỹ phụ này khoảng ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà giống một trái đào chín mọng, trông rất quyến rũ.

Hai tay hắn cầm Thiên Tru kiếm, ngay khi người mặc giáp đen tới vị trí trước mặt cách hắn một trượng, hai tay hắn cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Cùng với giọng nói đó vừa dứt, một hồng y mỹ phụ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Ầm!

Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó hỏi: “Ngươi biết ta?”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn cánh tay run rẩy của mình, vẻ mặt hắn dần trở nên nặng nề, thực lực của đối phương không phải mạnh bình thường thôi đâu!

Mỹ phụ nhìn Diệp Huyền: “Ngươi là ai?”

Một luồng sức mạnh to lớn trực tiếp càn quét về phía Diệp Huyền!

Lúc này, người mặc giáp đen bất chợt biến mất!

Ở phía xa, người mặc giáp đen đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong sân: “Dừng tay!”

“Khương tộc?”

Ầm!

Diệp Huyền hơi nhíu mày, hắn cũng chưa từng nghe qua Khương tộc này.

Diệp Huyền đang định trả lời thì đột nhiên mỹ phụ nói: “Ngươi là Diệp Huyền!”

Mỹ phụ nói với giọng lạnh lùng: “Diệp vương, hình như Khương tộc chúng ta không có ân oán gì với ngươi thì phải?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó hắn lại nhấn một cái, một thanh kiếm hư ảo xuất hiện trước mặt mỹ phụ.

Diệp Huyền chỉ về phía hắc động cách đó không xa: “Khương tộc ở bên đó?”

Mỹ phụ nhìn hắn: “Kiếm này chính là bảo vật trấn tộc của Khương tộc ta!”

Diệp Huyền gật đầu: “Lần này ta tới chỉ để tìm một vật!”

Hắn không ngờ kiếm này đã có chủ rồi!

Mỹ phụ liếc mắt nhìn hắn: “Diệp vương, chúng ta cũng không muốn tham gia vào chuyện của ngươi với Thần Điện.”

Mỹ phụ nhìn hắn:: “Diệp vương đang nói đùa đấy sao?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó nói: “Vậy có thể cho ta mượn dùng kiếm đó dược không?”

Mỹ phụ lạnh lùng nói: “Mời Diệp công tử về cho!”

Mỹ phụ nhìn Diệp Huyền: “Vật nào?”

Khương tộc!

Diệp Huyền im lặng.

Lần này có hơi khó giải quyết rồi đây!

Mỹ phụ không trả lời.

Diệp Huyền gật đầu: “Nhìn vẻ mặt của các hạ chắc là biết kiếm này ở đâu?”

Nhìn thấy thanh kiếm này, hai mắt mỹ phụ lập tức híp lại: “Ngươi tới tìm thanh kiếm này?”

Thanh kiếm này chính là thanh kiếm màu đen mà bạch y nữ tử kêu hắn tới tìm!

Diệp Huyền lại đáp với vẻ nghiêm túc: “Chỉ mượn dùng một chút thôi!”

Vẻ mặt của mỹ phụ không thay đổi: “Không cho!”

Diệp Huyền im lặng.

Mỹ phụ nhìn hắn: “Diệp vương, chúng ta không muốn xuất hiện mâu thuẫn gì với ngươi, kiếm này là vật của Khương tộc ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào tay người ngoài đâu!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu.”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Hiển nhiên hắn sẽ không cưỡng ép, bây giờ hắn có thể không gây thù chuốc oán mới là tốt nhất, hơn nữa Khương tộc này cũng không phải thế lực bình thường, một mình hắn chắc chắn không làm gì được đối phương!

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không từ bỏ như vậy!

Thanh kiếm màu đen đó chính là mấu chốt!

Thấy Diệp Huyền rời đi, mỹ phụ cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, Khương tộc cũng vô cùng kiêng dè Diệp Huyền này!

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Diệp vương dừng bước!”

Diệp Huyền dừng bước chân, hắn quay người nhìn về phía mỹ phụ, mỹ phụ lại nhíu chặt mày, một lúc sau, nàng ta nhìn về phía hắn: “Tộc trưởng có lời mời!”

Diệp Huyền híp mắt lại, sau đó rút kiếm ra chém mạnh một nhát!

Đúng lúc này, đột nhiên người mặc giáp đen đi bên cạnh mỹ phụ nhìn về phía hắn, ngay sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ trực tiếp nghiền áp hắn!

Diệp Huyền lại nói: “Nếu đã từng có chỗ nào đắc tội vậy xin cứ nói rõ, là lỗi của Diệp Huyền ta thì ta nhất định sẽ xin lỗi! Nếu không có… vậy mong các hạ tốt nhất đừng nhắm vào ta, bằng không, tính cách của ta rất nóng nảy, ta sợ lát nữa lại làm ra chuyện gì không hay!”

Hai người đi vào sâu trong hắc động đó, Diệp Huyền bám theo sát nút.

Càng lại gần hắc động, lực cắn nuốt đó càng mạnh!

Lúc này, nhục thân của hắn đã bắt đầu rạn nứt!

Mà hai người trước mắt hắn lại không bị ảnh hưởng gì!

Diệp Huyền bước nhanh đến trước mặt mỹ phụ, hắn đang định nói thì mỹ phụ đột nhiên bảo: “Nghe danh thực lực của Diệp vương vô song, thiết nghĩ chút lực cắn nuốt này chắc hẳn sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Diệp vương đâu, đúng chứ?”

Diệp Huyền: “…”

Mỹ phụ liếc mắt nhìn hắn: “Vậy mà nhục thân của Diệp vương lại chống được lực cắn nuốt này sao, tại hạ khâm phục, khâm phục!”

Diệp Huyền lạnh lùng đáp: “Các hạ, ta với ngươi không thù không oán, hà tất phải nhắm vào ta như vậy?”

Mỹ phụ nhìn hắn, nàng ta không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy.

Mỹ phụ liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay người rời đi cùng người mặc giáp đen.

Diệp Huyền gật đầu: “Làm phiền dẫn đường!”

Tộc trưởng có lời mời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận