Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1203: Càng ngày càng thú vị rồi đấy

Diệp Huyền chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, sau đó hắn liếc nhìn xung quanh rồi lại biến mất.

Trên đường đi, hắn bắt đầu thử liên lạc với tử sam nữ tử nhưng lại không tài nào liên lạc được dù đã thử nhiều cách, thậm chí hắn còn chẳng liên lạc được với người của Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Sắc mặt Diệp Huyền càng lúc càng khó coi.

Cái nơi quỷ quái gì thế này.

Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền tới một tinh không vô tận. Tinh không này không phải tinh không mà hắn quen thuộc.

Hai canh giờ sau, Diệp Huyền thoát khỏi trạng thái trong suốt. Kiểu trạng thái này không kéo dài lâu, nó bị giới hạn về mặt thời gian.

Khi Diệp Huyền thoát khỏi trạng thái ấy, không gian trước mặt hắn bỗng nứt vỡ. Tiếp đó, một nữ tử bước ra!

Nữ tử đó chính là Viên Tiểu Đao!

Diệp Huyền lại tiến vào Không Minh cảnh!

Trong chốc lát, không gian trong phạm vi chục vạn dặm đã bị hủy diệt và biến thành một màu đen tối.

Ầm!

Ầm!

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Tuy nhiên nàng vẫn không thể tìm thấy Diệp Huyền.

Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyền, nàng cười tươi rói: “Ẩn thân chi thuật của ngươi lợi hại thật đấy, đến cả ta cũng không thể tìm thấy ngươi, không hổ là đồ của Ngũ Duy vũ trụ! Ngươi…”

Xung quanh đã không còn bóng dáng của Diệp Huyền đâu.

Viên Tiểu Đao híp mắt, nàng phất tay phải lên.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng xuất kiếm.

Khoảnh khắc hắn biến mất, Viên Tiểu Đao bỗng xuất một chưởng.

Nói đoạn, nàng mở lòng bàn tay ra, Giới Ngục tháp bèn xuất hiện trên tay nàng.

Diệp Huyền và kiếm bị đánh bay ngược ra sau, cùng lúc đó, hắn lại biến mất.

Lúc này, Giới Ngục tháp đang bị một luồng sức mạnh thần bí trấn áp.

Viên Tiểu Đao đưa mắt nhìn khắp bốn bề, khoảnh khắc ấy thần thức của nàng đã trải khắp không gian mấy chục vạn dặm.

Viên Tiểu Đao chau mày: “Ẩn thân chi thuật lợi hại đấy…”

Ở một diễn biến khác, sau khi dừng lại, máu từ miệng Diệp Huyền chảy ra. Không chỉ có vậy, lần này cả cơ thể của hắn đều ê ẩm!

Dứt lời, nàng quay người và biến mất.

Hắn phải trị thương thôi!

Giới Ngục tháp chẳng có phản ứng gì cả.

Một canh giờ sau, Diệp Huyền đứng dậy và rời đi. Hắn bắt đầu từ từ dung nhập với không gian, hắn muốn làm quen với không gian của thế giới này, sau đó lợi dụng không gian để rời đi.

Viên Tiểu Đao nói: “Ngươi chắc chắn biết hắn đang ở đâu, đúng không?”

Một canh giờ sau, Diệp Huyền đi tới một con sông. Không gian xung quanh con sông này được trấn giữ bởi một luồng sức mạnh thần bí nào đó tương tự với kết giới!

Lợi dụng nguyên lý không gian để tìm lối ra đây mà!

Lại một canh giờ nữa trôi qua, Diệp Huyền bắt đầu thấy thân quen hơn với không gian này!

Viên Tiểu Đao quan sát Giới Ngục tháp một hồi rồi mỉm cười: “Không nói cũng không sao, ta có thể tìm được hắn.”

Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên mặt đất và bắt đầu hấp thụ Nguyên tinh. Lúc này hắn đang nằm trong trạng thái trong suốt, do vậy nữ nhân kia tạm thời không thể tìm được hắn. Có điều vài canh giờ sau, trạng thái này sẽ biến mất.

Chỉ cần nó biến mất là nữ nhân kia chắc chắn có thể tìm thấy hắn ngay.

Tình cảnh này chẳng khác gì một ngõ cụt!



Sắc mặt Diệp Huyền đen như đít nồi!

Nữ nhân điên này!

Ban nãy khi hắn tiến vào Không Minh cảnh, nữ tử kia đã dùng một chiêu hủy diệt không gian và trực tiếp đả thương hắn!

Diệp Huyền đang định khai thác không gian thì đúng lúc ấy, trạng thái trong suốt trên người hắn biến mất. Thấy vậy, Diệp Huyền bèn tái mặt. Mà phía sau hắn, không gian bỗng nhiên nứt ra, Viên Tiểu Đao lại xuất hiện.

Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyền và nhếch miệng cười. Nàng đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, trong tay Diệp Huyền bỗng xuất hiện một cái hồ lô.

Trảm Tiên Kiếm Hồ!

Giây tiếp theo, Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang và nhập vào Trảm Tiên Kiếm Hồ, ngay sau đó, hắn gào lên: “Trảm!”

Trảm Tiên Kiếm Hồ!

Lần này, Diệp Huyền không hề nương tay, hắn cũng biết trạng thái trong suốt của mình đã kết thúc. Thế nên hắn dùng luôn Trảm Tiên Kiếm Hồ để khiến Viên Tiểu Đao bất ngờ!

Diệp Huyền vừa dứt lời thì Trảm Tiên Kiếm Hồ của hắn bỗng rung lên dữ dội. Ngay sau đó, một đường kiếm quang bỗng bay ra từ Trảm Tiên Kiếm Hồ.

Ầm!

Khoảnh khắc ấy một tiếng vang cực lớn xuất hiện.

Thấy vậy, sắc mặt của Viên Tiểu Đao lập tức thay đổi.



Ở mãi phía xa, một tiếng nứt vỡ vang lên.

Nói đoạn, Viên Tiểu Đao lại phất tay phải, nàng lại biến mất giữa không trung.

Viên Tiểu Đao lại lắc đầu: “Nếu không diệt trừ được người này thì về sau hắn chắc chắn sẽ trở thành một mầm họa đối với Thần Điện chúng ta.”

Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trước mặt nàng: “Nếu đã có được vật kia rồi thì không cần phải quan tâm Diệp Huyền nữa, mau chóng trở về Thần Khư đi.”

Viên Tiểu Đao vung đao.

Ầm!

Nhất thời, những tiếng va chạm như muốn xé rách trời đất vang lên. Ngay sau đó, Viên Tiểu Đao lùi liên tục về phía sau khoảng vạn trượng. Còn nơi mà nàng vừa đứng thì đã bị hủy diệt!

Sau khi Viên Tiểu Đao dừng lại, thanh đoản đao trong tay nàng cũng vỡ nát và tan thành hư vô, tay phải thì đầy những vết cứa như mạng nhện!

Viên Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn về phía xa nhưng lại chẳng thấy Diệp Huyền đâu nữa.

Nàng trầm mặc.

Khoảnh khắc ấy, nàng phát hiện người trước mắt thực sự không hề tầm thường, hắn có thể đả thương nàng!

Một kiếm ban nãy thật sự khiến nàng phải e dè!

Một lát sau, Viên Tiểu Đao nhìn về phía không xa, khóe miệng nàng nhếch lên: “Càng ngày càng thú vị rồi đấy.”

Đứng trước tình cảnh như vậy, nàng không được lơ là!

Kiếm chém tới, Viên Tiểu Đao vội lôi thanh đao bên hông ra.

Đã thế còn có thêm Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền nữa nên dù nàng có là thần thì cũng phải kiêng kị vài phần!

Trảm Tiên Kiếm Hồ, vũ khí mạnh nhất của nhân loại!

Đây là lần đầu tiên sắc mặt nàng trở nên như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận