Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1425: Dã tâm càng lúc càng lớn

Liên Thiển nói khẽ: "Ta không nói đùa với ngươi, ngươi tuyệt đối đừng coi thường Vạn Duy học viện. Ngoại trừ nữ phu tử và lục đại giáo tôn mà ta vừa mới nói với ngươi ra thì bên trong Vạn Duy thư viện còn có rất nhiều thủ đoạn cường đại! Đặc biệt là những học viên và đạo sư mạnh mẽ trước đây, sau khi chủ nhân biến mất thì phần lớn những người đó đều đã rời khỏi học viện nhưng nếu như Vạn Duy thư viện gặp nguy cơ, ta dám cam đoan, chắc chắn những người này sẽ xuất hiện! Bao gồm cả vị nữ phu tử đó!"

Diệp Huyền có chút không hiểu: "Vì sao?"

Liên Thiển nói: "Bởi vì đây là học viện chủ nhân để lại, nó có thể xuống dốc, có thể tự mình hủy diệt, nhưng không thể bị ngoại nhân hủy diệt!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Liên Thiển lại nói: "Cho dù là ta cũng không muốn Vạn Duy học viện bị hủy diệt. Sau này nếu như người có năng lực, cứ giết chết Trần Thiên và mấy người chủ trì là được!"

Diệp Huyền cười nói: "Liên Thiển cô nương, là bọn họ muốn diệt ta!"

Liên Thiển trầm mặc một lát sau đó nói khẽ: "Ngươi thu được tháp này cũng coi là người thừa kế của chủ nhân, cho nên, ta hi vọng ngươi cũng có thể bảo vệ học viện hắn ta để lại một chút. Đương nhiên, ta sẽ không ép buộc ngươi."

Diệp Huyền cười bảo: "Chúng ta không nói vấn đề phiền toái này nữa."

Lão giả lại nói: "Hắn ta đã đi tìm Diệp Huyền, bản thân hắn ta đã đồng ý tự mình xuất thủ, vậy hẳn là không có vấn đề gì!"

Đây là cảm giác của Diệp Huyền lúc này!

Lão giả trầm giọng nói: "Hắn ta đồng ý ra mặt giết Diệp Huyền nhưng cũng nói không phải vì ngươi, mà là vì tương lai của học viện!"

Rừng sâu núi thẳm!

Mà ở Vạn Duy học phủ xa xôi, Trần Thiên ngồi trong thư phòng, hắn ta đã ngồi ở chỗ này hai canh giờ rồi.

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn lướt qua bốn phía, nói khẽ: "Cẩn thận chút."

Liên Thiển nói: "Được, chuyện sau này để sau này hãy nói."

Xung quanh hắn và Liên Vạn Lý là cổ thụ che trời, đỉnh đầu bị vô số lá cây bao trùm, kín không kẽ hở, một chút ánh nắng cũng không chiếu xuống được. Mà ở xung quanh, cỏ dại cao hơn một trượng, lít nha lít nhít, khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

Lúc này, một lão giả đột nhiên đi vào trong thư phòng, Trần Thiên nhìn về phía lão giả: "Thế nào rồi?"

Diệp Huyền bắt đầu tăng tốc độ.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền và Liên Vạn Lý đi tới một dãy núi, hai người không bay mà đi bộ.

Liên Vạn Lý khẽ gật đầu, hai người tiếp tục đi.

Trần Thiên trầm mặc.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Liên Thiển cô nương, chúng ta còn đi mất bao lâu nữa?"

Liên Vạn Lý nói khẽ: "Nơi này sinh trưởng hoang dã không biết bao lâu rồi!"

Chỗ này thoạt nhìn cũng không phải là chỗ tốt lành gì!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Liên Thiển cô nương, theo ta được biết, năm đó chủ nhân của ngươi cũng vô địch đương thời rồi chứ?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Liên Thiển nói khẽ: "Lý!"

Vẻ mặt của Diệp Huyền cứng đờ, hắn cười khổ nói: "Tại sao chúng ta không trực tiếp ngự kiếm phi hành?"

Ở trong ấn tượng của hắn, rất ít khi nói đạo lý, tất cả mọi người đều dùng nắm đấm, nắm tay của người nào lớn hơn thì người đó có lý.

Liên Thiển nói: "Một canh giờ!"

Diệp Huyền vội hỏi: "Sau đó thì sao?"

Nói đến đây, nàng dừng một chút, sau đó lại bảo: "Năm đó chủ nhân nói hắn ta muốn sáng tạo ra một cái thế giới bình đẳng, một thế giới không lấy thực lực vi tôn!"

Dường như biết Diệp Huyền suy nghĩ gì, Liên Thiển lại nói: "Cho nên, chủ nhân nói, thế giới này là một thế giới có bệnh. Mọi người chỉ tin tưởng sức mạnh, chỉ tin tưởng thực lực tuyệt đối, bởi vì có thực lực cho nên có thể tùy ý làm bậy. Đương nhiên, chủ nhân cũng chưa từng nói đây là sai, hắn ta nói đây là quy tắc của thế giới này, bởi vì kẻ yếu sẽ bị bắt nạt, mà một khi bị bắt nạt sẽ nghĩ cách để mạnh lên, sau đó toàn bộ thế giới sẽ lâm vào vòng tuần hoàn ác tính như thế này."

Liên Thiển nói khẽ: "Tôn trọng!"

Diệp Huyền nhíu mày hỏi: "Ý gì?"

Liên Thiển nói: "Một người mạnh mẽ, nếu như hắn ta chấp nhận phân rõ phải trái với người yếu hơn hắn ta thì chính là cường giả!"

Diệp Huyền lắc đầu.

Liên Thiển lại nói: "Năm đó tiên sinh tới chỗ này, để bày tỏ sự tôn trọng, hắn ta cũng đi bộ vào bên trong."

Diệp Huyền hỏi: "Vậy dùng cái gì để đánh giá?"

Diệp Huyền đang định nói thì Liên Thiển lại bảo: "Ta biết ý của ngươi, năm đó chủ nhân cũng không chỉ tôn trọng cường giả mà hắn ta tôn trọng bất kỳ người nào. Hắn ta từng nói, bất cứ sinh mệnh gì cũng đều nên tôn trọng. Mà trong mắt của chủ nhân, cường giả chân chính không phải chỉ dùng thực lực để đánh giá!"

Liên Thiển nói: "Có thể nói như vậy."

Liên Thiển nói: "Hắn ta rời đi một thời gian, khoảng thời gian đó hắn ta đã đi làm chuyện này."

Diệp Huyền lại hỏi: "Thành công không?"

Liên Thiển nói: "Không biết, chỉ biết sau khi hắn ta trở về đã nói với chúng ta rằng không cần biết là thế giới thế nào cũng không thể nào làm được đến mức công bằng tuyệt đối! Hắn ta nói, hắn ta phong ấn linh khí ở thế giới đó, bởi vậy, thế giới đó không có cường giả hủy thiên diệt địa. Tuổi thọ của mọi người đều không cao hơn trăm. Nhưng mà ngay cả như vậy thì thế giới đó cũng có tranh đấu, hơn nữa tranh đấu cực kỳ lợi hại. Cuối cùng hắn ta đã hiểu được một chuyện, đó là người vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn, không chỉ có con người mà tất cả sinh linh đều như thế, sẽ không biết thỏa mãn. Hơn nữa cùng với một cá nhân có thực lực dần dần mạnh mẽ thì dã tâm của hắn ta cũng sẽ trở nên càng lúc càng lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận