Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1128: Có thể đi được đâu?

Nhân Vương nhìn về phía hắn, ngay khi trông thấy Diệp Huyền, hắn ta hơi sững sờ, ngay sau đó lòng bàn tay của hắn ta mở ra, trong nháy mắt, Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền trực tiếp bay ra, cuối cùng rơi vững vàng lên lòng bàn tay hắn ta.

Giới Ngục tháp!

Nhìn thấy Giới Ngục tháp, ánh mắt của mấy cường giả Thần Điện có mặt ở đó lập tức trở nên nóng rực!

Ngũ Duy chí bảo!

Cho dù là mấy cường giả Đạo Môn kia thì ánh mắt cũng trở nên hơi nóng rực!

Đối với Ngũ Duy chí bảo này, Đạo Môn cũng động lòng, chẳng qua vì Tiểu Thất nên Đạo Môn vẫn luôn không ra tay với Diệp Huyền, hơn nữa, có Thần Điện ở đây, vì thế Đạo Môn trực tiếp tạm thời từ bỏ Ngũ Duy chí bảo này!

Vì Đạo Môn không thể gánh được màn báo thủ của Diệp Huyền và Thần Điện!

Chẳng qua, điều này không có nghĩa bọn họ thật sự từ bỏ Ngũ Duy chí bảo này!

Nhân Vương nhẹ giọng nói: “Ngũ Duy…”

Cách đó không xa, bạch phát lão giả kia đột nhiên nói: “Các hạ không biết chuyện này đi! Vị thiếu niên trước mặt ngươi kia, chỗ dựa sau lưng người ta cũng nhiều lắm đấy! Chẳng qua hắn sẽ không còn chỗ dựa nhanh thôi!”

Nhân Vương nhìn về phía hắn: “Vật này không phải vật ở Tứ Duy, khí tức Đại Đạo hàm chứa trong nó cũng không thuộc về Tứ Duy, vì thế, nó chắc hẳn tới từ Ngũ Duy trong truyền thuyết!”

Diệp Huyền: “…”

Nhân Vương quan sát Giới Ngục tháp trong tay, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngũ Duy…”

Nhân Vương không thay đổi nét mặt: “Một người đang yên đang lành không làm, tại sao lại muốn đi làm chó của thần?”

Đây chính là vật mấu chốt thông tới Ngũ Duy vũ trụ!

Nhân Vương liếc mắt nhìn bạch phát lão giả: “Ngươi là nhân loại!”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối biết vật này sao?”

Cách không xa, Diệp Huyền nhìn Nhân Vương mà không nói gì.

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi cũng không đơn giản, vậy mà lại sở hữu bảo vật cỡ này, nhân quả của vật này cực kỳ to lớn, người bình thường hoàn toàn khó mà gánh chịu được, mà ngươi lại có thể sống đến bây giờ… Theo lý mà nói, ngươi hẳn đã chết từ lâu rồi mới phải!”

Nhân Vương lắc đầu: “Không có bọn họ thì ngươi vẫn có thể trở nên mạnh hơn! Là bọn họ tước đoạt quyền lợi trở nên mạnh hơn của ngươi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Quả thật tới từ Ngũ Duy!”

Bạch phát lão giả lạnh lùng nói: “Ta nghĩ các hạ phục sinh không đơn giản là để nói mấy chuyện này với ta đi?”

Bạch phát lão giả lạnh lùng đáp: “Đúng!”

Sắc mặt của bạch phát lão giả trở nên hơi u ám: “Vì thần có thể khiến ta trở nên càng mạnh hơn!”

Nhân Vương đột nhiên nhìn về phía bạch phát lão giả: “Ồn ào!”

Nhân Vương cười ha ha: “Hay! Nói hay lắm! Nhân tộc ta nên tự mình cố gắng! Cũng may, sau vô số năm nhân tộc ta vẫn còn nam nhi chính trực như vậy!”

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của mấy cường giả Thần Điện kia lập tức trở nên cực kỳ nặng nề, mọi người đồng loạt lùi về.

Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó đáp: “Nhân tộc nên tự mình cố gắng, nhân tộc chúng ta không nên đi làm chó của mấy kẻ được gọi là thần kia.”

Mà trong nháy mắt hắn ta quay người đó, một đường kiếm quang đột nhiên xuyên thủng linh hồn của hắn ta.

Nhân Vương không quản bạch phát lão giả nữa, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngươi có cách nhìn thế nào về con người và những kẻ được gọi là thần kia?”

Bạch phát lão giả nhìn về phía Diệp Huyền xuất hiện trước mặt, rống lên giận dữ: “Diệp Huyền! Đồ tiểu nhân vô sỉ, đồ giậu đổ bìm leo!”

Một kiếm này cắm xuyên qua cơ thể của bạch phát lão giả, trong nháy mắt này linh hồn hắn ta run lên dữ dội.

Trấn Hồn kiếm!

“Ha ha!”

Mà bạch phát lão giả thì lại hoàn toàn sững sờ!

Một khắc này, hắn ta mới hiểu ra một vị Nhân Vương đáng sợ bao nhiêu!

Bạch phát lão giả đã thành thể linh hồn đột nhiên quay người định trốn đi, bây giờ linh hồn của hắn ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nếu trở về Thần Điện hoàn toàn có thể tu phục linh hồn, trọng tố nhục thân!

Cách đó không xa, bạch phát lão giả chợt bảo: “Hắn chỉ đang nịnh bợ các hạ thôi!”

Bạch phát lão giả lập tức bị đánh bay cả nghìn trượng, mà lúc này, nhục thân của hắn ta trực tiếp vỡ tan, linh hồn của hắn ta cũng đang hư ảo dần.

Ầm!

Vừa dứt lời, hắn ta vung tay phải một cái.

Diệp Huyền nhếch miệng cười: “Lúc các ngươi ỷ lớn bắt nạt nhỏ thì không vô sỉ sao? Hả?”

Bạch phát lão giả còn định nói gì đó nhưng Diệp Huyền lại đột nhiên rống giận: “Câm miệng cho lão tử! Tiểu Hồn, thu hắn ta!”

Vừa dứt lời, Trấn Hồn kiếm trực tiếp hấp thụ sạch linh hồn của bạch phát lão giả.

“Oa!”

Trong đầu Diệp Huyền, giọng của Tiểu Hồn chợt vang lên: “Tiểu chủ, linh hồn này đại bổ!”

Diệp Huyền cười ha ha: “Đại bổ thì tốt!”

Nói xong, hắn nhìn về phía mấy cường giả Thần Điện bên phải kia, lúc này, sắc mặt của mấy cường giả Thần Điện kia đều cực kỳ khó coi, bọn họ định ra tay nhưng đúng lúc đó đột nhiên Diệp Huyền lại trở về bên cạnh Nhân Vương đó!

Mọi người: “…”

Nhân Vương liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Ngươi là Kiếm tu?”

Diệp Huyền gật đầu: “Là Kiếm tu!”

Nhân Vương khẽ gật đầu, sau đó trả Giới Ngục tháp trong tay lại cho Diệp Huyền: “Bảo quản vật này cho tốt, đối với ngươi mà nói, nếu ngươi đã có thể gánh được nhân quả của nó vậy cũng có thể hưởng thụ phúc duyên mà nó mang lại!”

Diệp Huyền cất Giới Ngục tháp đi, sau đó hỏi: “Tiền bối không cần vật này sao?”

Nhân Vương cười đáp: “Chỉ có kẻ yếu và đồ ngu mới đi cưỡng đoạt thứ không thuộc về mình!”

Diệp Huyền im lặng.

Lúc này, Nhân Vương nhìn về phía đám người đại trưởng lão: “Nếu các ngươi đã tôn kính ta, vậy lời của ta các ngươi có nghe không?”

Đám người đại trưởng lão vội vàng gật đầu: “Hiển nhiên.”

Nhân Vương gật nhẹ đầu: “Vừa rồi ta nhìn ra được vẻ tham lam trong mắt các ngươi… nhớ kỹ, vật này không phải thứ mà các ngươi có thể sở hữu, chớ có tính toán lên vật này!”

Đám người Đạo Môn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Lúc này, Nhân Vương lại nói: “Sao thế?”

Đám người đại trưởng lão kinh hãi trong lòng, đại trưởng lão vội vàng bảo: “Chúng ta nhất định sẽ không tính toán lên vật này! Bệ hạ, cường giả Thần Điện chắc hẳn sắp tới rồi, hay là chúng ta đi trước đi?”

Nhân Vương khẽ cười: “Vũ trụ này gần như đều nằm trong tầm kiểm soát của Thần Điện, có thể đi được đâu?”

Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn Thương Khung giới, nhẹ giọng nói: “Tới rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận