Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 890: Đêm Nay Ta Còn Muốn!

Diệp Huyền im lặng một lát, sau đó nhìn về phía lão giả:

- Các hạ, kỳ thật ta và Đường tiểu thư là trong sạch, thật, hai chúng ta chưa từng nắm tay nhau.

- Diệp Huyền!

Lúc này, tên thanh niên kia gào lên:

- Ngươi muốn chết.

Diệp Huyền không để ý tới tên thanh niên, mà là nhìn sang Đường Thanh:

- Bọn họ không tin ta, xong! Trong sạch đời này của ta đã bị hủy!

Đường Thanh nheo mắt, đang muốn nói chuyện, tên thanh niên kia nhìn chằm chằm vào nàng:

Thanh niên nhìn sang lão giả:

- Phẫn nộ, đó là biểu hiện của người yếu.

Nghe thấy Đường Thanh nói vậy, sắc mặt tên thanh niên biến thành màu xanh, hắn định lên tiếng, lão giả bên cạnh lạnh lùng nói:

Lão giả lạnh lùng nhìn thanh niên:

- Ngươi tối hôm qua thật lợi hại, xương cốt của ta đến bây giờ vẫn mềm nhũn đây này. Đêm nay ta còn muốn!

- Đường Thanh cô nương, lão phu hi vọng ngươi có thể hiểu được.

- Tiện nhân, sao ngươi không đi chết đi! Bại hoại thanh danh Tần gia ta, bại hoại thanh danh của ta! Mẫu thân ngươi là tỳ nữ đê tiện nhất Đường tộc, ngươi cũng đê tiện.

Thanh niên nam tử không dám mạnh miệng, chỉ có thể hung hăng nhìn thoáng qua Đường Thanh cách đó không xa.

Diệp Huyền: . . .

Đường Thanh nhìn sang Diệp Huyền, mị nhãn như tơ:

- Nhị thúc! Ta. . .

- Các ngươi muốn giết ta, còn muốn ta hiểu sao?

- Mất thể diện!

Lão giả lãm đạm nói:

Lão giả nhìn về phía Đường Thanh:

Đường Thanh cười nói:

Trong tiếng cười lộ ra vẻ bi thương.

Đường Thanh đột nhiên cười nói:

- Nếu ta không tự sát thì sao?

Đường Thanh cười.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Muốn trách, thì trách chính ngươi, ngươi vốn có địa vị tôn sùng trong Đường tộc, càng thông gia với Tần gia ta, ngươi lại bị Diệp Huyền bắt. . . Tha thứ lão phu nói thẳng, vì thanh danh Tần gia và Đường tộc ngươi, ngươi nên lựa chọn tự sát đi.

- Ngươi thật sự cho rằng thuật ẩn nấp của bản thân là vô địch thiên hạ hay sao?

Lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Các ngươi làm cách nào tìm ra ta?

Diệp Huyền yên lặng.

Lão giả nhìn thẳng Đường Thanh:

- Ngươi chính là phản đồ của Đường tộc.

Đường Thanh yên lặng.

- Thanh danh? Ha ha. . .

Đường Thanh lắc đầu cười một tiếng:

- Trưởng lão Đường gia ngươi đã lên tiếng, ngươi chết, bọn họ tất nhiên sẽ giết Diệp Huyền báo thù cho ngươi, không chỉ như thế, ngươi vẫn là đại tiểu thư Đường tộc, có thể hậu táng phong quang, thậm chí có khả năng tiến vào anh tài điện của Đường tộc.

Sắc mặt lão giả lạnh lùng:

Diệp Huyền cười nói:

- Các ngươi tìm ra ta, nhưng lại không có mang theo cường giả Đường tộc đến, các ngươi vô cùng có vấn đề!

Lão giả híp mắt lại:

- Ngươi có ý tứ gì?

Diệp Huyền nhìn khắp bốn phía, cười ha ha một tiếng:

- Không có, ta không có ý gì.

Lão giả không để ý tới Diệp Huyền, hắn nhìn sang Đường Thanh:

- Ngươi đã lựa chọn xong chưa?

Đường Thanh nói khẽ:

Đường Thanh cười khẽ:

- Ta không có nghĩ tới!

Diệp Huyền cười nói:

- Diệp công tử, vậy ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?

Đường Thanh cười nói:

- Thanh danh? Vinh dự gia tộc? Ta lại hỏi ngươi, Tần gia muốn ngươi chết như vậy, vì sao ngươi còn phải quan tâm thanh danh của bọn họ? Mà Đường tộc bởi vì một cái gọi là thanh danh liền muốn hi sinh ngươi, ngươi lại chết vì gia tộc như thế, đáng giá không?

Đường Thanh mỉm cười:

- Những năm gần đây, ta không có phát hiện trời chiều lại đẹp như thế…

Vừa dứt lời, tay phải của nàng đột nhiên đánh vào trán mình.

Lúc bàn tay sắp đập vào trán, một thanh kiếm đột nhiên chặn tay của nàng!

Người xuất thủ chính là Diệp Huyền!

Đường Thanh nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Đường Thanh cô nương, ngươi thật ngu xuẩn!

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười nói:

Vừa dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn phía chân trời, nơi đó là ánh tà dương.

- Hiểu rõ.

Đường Thanh gật đầu:

- Ngươi yên tâm, Đường tộc sẽ không làm gì người thân của ngươi cả.

Lão giả nói:

- Muội muội ta. . .

- Như hắn nói, đây đã là kết cục tốt nhất của ta, ít nhất, còn có thể lưu lại danh tiếng tốt, không phải sao?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngươi sai rồi!

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền chân thành nói:

- Thanh danh cái gì, đều là mây khói! Trong mắt của ta, người khác đối xử với ta ra sao, ta sẽ đối đãi với người khác như thế. Tần gia muốn ngươi chết vì cái gọi là thanh danh, Đường tộc muốn ngươi chết, vì cái gọi là thanh danh cùng vinh dự! Rắm chó! Ngươi trong lòng bọn họ còn không bằng một chút thanh danh và vinh dự. . . Mà ngươi còn muốn tác thành thanh danh và vinh dự của bọn họ, chính ngươi tự hỏi một chút, ngươi cảm thấy đáng giá hay không?

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:

- Nếu có một ngày, Võ viện đối xử với muội muội ngươi như vậy thì sao?

Diệp Huyền lãm đạm nói:

- Ta nhất định giết sạch tất cả người Võ viện!

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền lại nói:

- Muội muội ta có thể vì Võ viện mà chiến, thậm chí có thể chết trận, bởi vì nàng là đệ tử Võ viện, nếu Võ viện có khó khăn, nàng không thể chạy, càng không thể phản bội Võ viện, đây là trách nhiệm! Nhưng nếu Võ viện dùng loại phương thức này làm nàng chết, ta sẽ không đồng ý.

Đường Thanh lắc đầu:

- Muội muội ngươi có ca ca liều lĩnh như thế, ta không có!

Diệp Huyền nói:

- Như vậy càng phải nắm giữ vận mệnh trong tay mình.

Đường Thanh đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, tên thanh niên cách đó không xa đột nhiên gằn giọng nói:

- Nói xong chưa? Nếu. . .

Diệp Huyền đột nhiên quay người, sau một khắc, một thanh phi kiếm đột nhiên chém về phía tên thanh niên, lão giả biến sắc, phất tay áo một cái.

Oanh!

Thanh kiếm bị ngăn cản!

Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, đột nhiên, một giọng nói vang lên:

- Cẩn thận, đây là huyễn cảnh!

Vừa dứt lời, lão giả bỗng nhiên quay đầu, bên cạnh hắn, đầu lâu của tên thanh niên kia bay ra ngoài!

Máu tươi tuôn ra như suối!

Nhìn thấy việc này, lão giả giật mình, dĩ nhiên, nhiều hơn chính là sợ hãi!

Tên thanh niên kia vẫn mở to mắt, trong mắt tràn đầy thần thái không dám tin.

Hắn không nghĩ tới hắn lại chết như vậy!

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn sang tên nam tử:

- Khi ta nói chuyện, không nên xen vào!

Nói xong, hắn nhìn lão giả cách đó không xa, lão giả biến sắc, hắn lui về phía sau vài chục trượng, kéo dài khoảng cách với Diệp Huyền.

Mà lúc này, chung quanh Diệp Huyền xuất hiện sáu tên lão giả!

Thấp nhất đều là Thủy Đạo cảnh!

Trong đó có ba người chính là cường giả Tri Đạo cảnh!

Diệp Huyền nhìn sang Đường Thanh:

- Có cường giả Đường tộc hay không?

Đường Thanh nhìn lướt qua sáu người kia, lắc đầu:

- Không có!

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng:

- Các ngươi tra được tung tích của ta, nhưng lại không thông báo cho Đường tộc, xem ra, các ngươi muốn một mình nuốt món bảo vật kia!

Lão giả híp mắt lại:

- Chúng ta cũng không phải muốn một mình nuốt món bảo vật kia, chúng ta chỉ muốn lấy vật này trước, lại hiến cho Đường tộc!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Lời này chính ngươi tin sao?

Trong mắt lão giả bắn ra một tia sát ý:

- Động thủ!

Vừa dứt lời, sáu tên cường giả kia sắp hành động, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Chậm đã!

Lão giả cau mày, Diệp Huyền chân thành nói:

- Ta nguyện ý giao ra món bảo vật kia!

Nghe vậy, lão giả ngạc nhiên:

- Ngươi. . . Tự nguyện giao ra món bảo vật kia?

Diệp Huyền gật đầu:

- Đúng thế!

Lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền nói:

- Ta nói rất nghiêm túc!

Lão giả cười hung ác, nói:

- Ngươi cho rằng lão phu là đồ đần độn hay sao?

Nói xong, hắn nhìn cường giả Tần gia chung quanh:

- Cùng động thủ, chớ có cho hắn bất cứ cơ hội nào!

Nói xong, bảy người xông thẳng về phía Diệp Huyền.

Lão giả rất rõ ràng, Diệp Huyền tuyệt đối đang làm ra vẻ!

Mà biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp giết Diệp Huyền, như thế, mặc kệ Diệp Huyền đang đùa hoa chiêu gì cũng không dùng được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận