Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3811. Thù gì?



Chương 3811. Thù gì?




Mục Thần vẫn đang nhìn Diệp Huyền. Rất rõ ràng, nàng muốn hắn giải thích thế nào là mang hào quang!
Diệp Huyền lại lắc đầu cười: “Mục Thần cô nương, ta không thể nói rõ với ngươi được, sau này nói nhé?”
Mục Thần gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, thời không trên Thánh Mạch đột nhiên vỡ ra. Ngay sau đó, một đường bạch quang lao xuống, chớp mắt, một bóng người xông vào đại điện phía xa xa!
Diệp Huyền nhíu mày, hắn đang định hỏi thì Mục Thần đột nhiên bảo: “Có chuyện!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Diệp Huyền quay người nhìn đại điện, hắn nhíu mày: “Hình như xảy ra chuyện rồi!”
Không nghĩ nhiều nữa, hắn quay người rời đi.
Hắn tới Thánh Mạch chỉ đơn giản là muốn xem các cường giả ở thế giới tiếp theo như thế nào. Mà hiện giờ hắn đã thấy rồi!
Mục Thần là Niệm Thông cảnh, mặc dù không giao thủ với nàng nhưng hắn vẫn cảm thấy mình không yếu hơn nàng là bao!
Hắn đã chuẩn bị tìm cơ hội để thương lượng với Mục Thần rồi rời khỏi nơi này, đi tìm cường giả mạnh hơn, ví dụ như Đạo Minh cảnh!
Diệp Huyền đang định rời đi thì lúc này, Mục Thần lại xuất hiện trước mặt hắn: “Bí cảnh đại trận ở Ngự Thiên Thần Phủ bị phá rồi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Ngự Thiên Thần Phủ?”
Mục Thần gật đầu: “Ngự Thiên Thần, một cường giả của Đại Ma Thần Vực. Nghe nói đó là vị cường giả Hóa Tự Tại đầu tiên và cũng là vị cuối cùng ở Đại Ma Thần Vực! Năm xưa, Ma Mạch đã phát hiện ra bí cảnh này trước, thế nhưng bọn họ không thể mở ra, thế nên tìm chúng ta để liên thủ!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Các ngươi liên thủ?”
Mục Thần nói: “Bọn họ cũng hết cách! Mà chúng ta hợp tác được gần một trăm năm mới mở được kết giới trận pháp ở Ngự Thiên Thần Phủ. Khi đó chúng ta có hẹn ước là khi kết giới được phá bỏ, chúng ta chỉ được cho đệ tử vãn bối tiến vào, hơn nữa chỉ được phái ba người mỗi bên!”
Ba người!
Diệp Huyền chớp mắt: “Ta cũng có thể đi?”
Mục Thần gật đầu: “Ngươi là đệ tử của ta nên đương nhiên được đi! Có điều trước khi đi, ngươi phải giải quyết một người!”
Diệp Huyền hỏi: “Ai?”
Mục Thần nhìn về phía xa xa, ở đó có một nam tử. Nam tử này cao to, trong tay cầm một cây rìu chiến rất to. Hắn ta bước tới như một ngọn núi ập xuống vậy, khiến người ta cảm thấy áp lực!
Lúc này, Mục Thần nói: “Hắn ta là Đại Man, trừ thiên mệnh chi tử và thần đồng giả ra thì hắn ta là người mạnh nhất. Ban đầu trong ba người, người cuối cùng là hắn ta, nhưng giờ thì là ngươi rồi! Hắn ta chắc chắn không phục nên ngươi phải khiến hắn ta phục!”
Diệp Huyền hỏi: “Sao để khiến hắn ta phục?”
Mục Thần nhìn hắn: “Ngươi thích thế nào cũng được!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, Đại Man đã đi đến trước mặt hai người. Hắn ta khẽ hành lễ với Mục Thần: “Mục Thần thánh tôn, ta muốn khiêu chiến đồ đệ của ngươi, được không?”
Mục Thần gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, nàng bèn lùi ra trăm trượng!
Đại Man nhìn Diệp Huyền: “Đánh thế nào đây?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi là người vẽ vòng đúng chứ?”
Đại Man gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền chỉ vào mình: “Ta mới đạt phá vòng thôi, ngươi vẽ vòng mà còn đi thách đấu với ta, ngươi không thấy mất mặt hả?”
Đại Man: “…”
Diệp Huyền lại nói: “Cảnh giới của ta thấp hơn ngươi, ta từ chối chắc không mất mặt chứ?”
Đại Man nhìn hắn: “Ta không bắt nạt ngươi, ta tự hạ xuống phá vòng!”
Nói đoạn, hắn ta bèn hạ cảnh giới xuống phá vòng. Ngay sau đó, hắn ta đang định ra tay thì lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Bắt đầu chưa?”
Đại Man gật đầu: “Bắt đầu!”
Hắn ta vừa dứt lời thì Diệp Huyền bỗng biến mất. Ngay sau đó, Đại Man trợn trừng mắt, khi hắn ta đang định ra tay thì một thanh kiếm đã đè trước trán hắn ta!
Bại rồi!
Đại Man trợn tròn hai mắt, trong mắt hắn ta là vẻ khó mà tin được.
Ở phía xa xa, Mục Thần nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền thu kiếm lại, hắn khẽ mỉm cười: “Ta thắng rồi!”
Đại Man phẫn nộ: “Ngươi mạnh như thế còn đòi ta hạ cảnh giới, ngươi có còn là con người không?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Xin lỗi, ta cũng không nghĩ mình lại mạnh như vậy…”
Vẻ mặt Đại Man khựng lại, nói cái gì vậy?
Diệp Huyền quay người đi về phía Mục Thần, lúc này Đại Man đột nhiên bảo: “Ta có thể đánh một lần với ngươi khi ở vẽ vòng không?”
Diệp Huyền dừng bước, hắn quay người nhìn hắn ta: “Ngươi chắc không?”
Đại Man gật đầu.
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy thì ngươi ra tay đi!”
Đại Man nhìn Diệp Huyền, hắn ta đột nhiên nhảy lên, chém rìu về phía đối phương. Thời không bốn phía lập tức bị chém thành mạng nhện!
Một rìu này như thể muốn đánh tan đất trời!
Lúc này, Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại, gần như cùng lúc đó, Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền biến mất.
Vụt!
Một tiếng xoạt vang lên. Ngay sau đó, cây rìu trong tay Đại Man bị chém làm đôi, còn hắn ta thì lùi đi cả ngàn trượng!
Đại Man vừa dừng lại, hắn ta nhìn cây rìu trong tay và sững sờ.
Hết chương 3811.



Bạn cần đăng nhập để bình luận