Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1453: Ngươi nghĩ ta là heo sao?

Trương Văn Tú quan sát Diệp Huyền một chút, sau đó nhìn về phía Lâm Tiếu Thư bên cạnh: “Chính gia hỏa này đã giết Liễu Sĩ Địch và Hàn Cơ?"

Lâm Tiếu Thư gật đầu: “Đúng!"

Trương Văn Tú đột nhiên một tay vung, Lâm Tiếu Thư biến sắc, hắn ta giơ Thánh Ngôn Thư lên ngăn trước mặt.

Ầm!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lâm Tiếu Thư và quyển Thánh Ngôn Thư đó trực tiếp bay ra ngoài, không chỉ có như thế, quyển Thánh Ngôn Thư đó trực tiếp nứt ra!

Đám người: "..."

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nheo mắt, nữ nhân này mạnh bất thường!

Lúc này, Trương Văn Tú nhìn các cường giả Vạn Duy thư viện đang có mặt ở đây một lượt, sau đó ra vẻ xấu hổ nói: “Mất mặt! Các ngươi thật mất mặt!"

Trương Văn Tú cười lạnh: “Đó là cái thứ gì?"

Diệp Huyền đang địh nói chuyện nhưng tay phải của Trương Văn Tú đột nhiên vồ một cái, một luồng sức mạnh to lớn bao phủ lấy hắn: “Ra!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó nói: "Giảng đạo lý, là Vạn Duy thư viện ngươi tìm ta gây chuyện trước!"

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Chạy!"

Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kỳ quái, nữ nhân này có phải có bệnh không vậy?

"Ui, chậc chậc..."

Nói xong, nàng đột nhiên chỉ vào Lâm Tiếu Thư: “Đặc biệt là ngươi, ngươi chính là một tên phế vật, sao ngươi còn có mặt mũi mà sống? Nếu ta là ngươi thì ta đã trực tiếp tìm một tờ giấy đâm đầ vào cho chết luôn rồi! Còn có Liễu Sĩ Địch và Hàn Cơ nữa, hai tên này chính là siêu cấp đại phế vật! Tu luyện nhiều năm như vậy lại bị một thằng nhãi miệng còn hôi sữa giết! Chết hay lắm, mẹ nó, chết quá hay!”

Nàng vừa nói dứt câu, tay phải bỗng nhiên nhấc lên, một cái nhấc tay này trực tiếp kéo Liên Thiển từ bên trong Giới Ngục tháp ra!

Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, nàng quan sát hắn một chút: “Ngươi rất có năng lực!"

Đám người: "..."

Diệp Huyền: "..."

Liên Thiển nhìn Trương Văn Tú nhưng không nói gì.

"Giảng đạo lý?"

Trương Văn Tú nhìn thoáng qua bốn phía: “Đại tỷ ngươi đâu? Đừng nói với ta là nàng ta chết rồi! Nếu như vậy, ta sẽ rất thương tâm, ngươi cũng biết không thể tự tay giết nàng ta thì ta sẽ tiếc nuối cả đời mà!"

Giờ khắc này, sắc mặt Diệp Huyền trở nên cực kì nặng nề, thực lực của nữ nhân này còn đáng sợ hơn Trần Nhất Mộng!

Trương Văn Tú quan sát Liên Thiển: “Ta cứ ngỡ là ai, hóa ra là Liên Thiển, hóa ra ngươi vẫn chưa chết?"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ta cảm thấy, công phu miệng lưỡi của nàng ta không lợi hại bằng ngươi đâu!"

Trong nháy mắt Liên Thiển lùi nhanh lại, khi nàng dừng lại, khóe miệng có một dòng máu tươi chậm rãi tràn ra.

Diệp Huyền: "..."

Trương Văn Tú đột nhiên vung một tay ra, Liên Thiển nhắm hai mắt lại, hai tay nàng bỗng nhiên chập lại, một đạo phong ấn xuất hiện ở trước mặt nàng, nhưng đạo phong ấn này cũng vỡ vụn trong nháy mắt.

Liên Thiển mặt không cảm xúc: “Trương Văn Tú, hắn không phải người ngoài, hắn là người thừa kế của chủ nhân!"

Liên Thiển mặt không cảm xúc: “Ngươi lợi hại như vậy, tại sao không đi đánh với phu tử một trận?"

Trương Văn Tú mặt không cảm xúc: “Tiểu tháp là chủ nhân sao? Tiểu tháp chỉ là một thứ rác rưởi do lão sư sáng tạo ra, nó có thể đại diện cho lão sư?"

Liên Thiển trầm giọng nói: "Tiểu tháp đã nhận hắn làm chủ!"

Trương Văn Tú đột nhiên cả giận nói: "Vớ vẩn! Lão sư và hắn kém bao nhiêu niên đại? Còn người thừa kế cái gì? Ngươi nghĩ ta là heo sao?"

Ầm!

Trương Văn Tú lại nói: "Thật ra ta cũng rất là khó chịu với thư viện này! Đáng tiếc, đây là nơi lão sư sáng lập, cho dù ta có khó chịu với nó như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào tự tay hủy diệt nó và cũng sẽ không để cho người khác hủy diệt nó! Về phần ỷ lớn hiếp nhỏ... ta cảm thấy thực lực của ta còn mạnh hơn ngươi, tại sao ta không thể ỷ lớn hiếp nhỏ? Ngươi có bản lĩnh thì cũng mạnh lên đi!"

Khóe miệng Diệp Huyền hơi co rút, nữ nhân này không ra bài theo lẽ thường!

Trương Văn Tú nhìn về phía Liên Thiển: “Liên Thiển, nói thế nào thì ngươi cũng do lão sư sáng tạo ra, nhưng ngươi lại giúp người ngoài hủy diệt thư viện, không nhận ra ngươi còn phản nghịch như vậy đấy!"

Trương Văn Tú nhìn Liên Thiển, mặt không cảm xúc: “Nhiều năm không gặp như vậy, công phu miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng lợi hại!"

Trương Văn Tú cười lạnh: “Đừng có nói những thứ này với ta, đương nhiên, thật ra thì đúng như lời ngươi nói thư viện đúng là một đống cứt chó!"

Nói rồi, hắn tức giận chỉ Trương Văn Tú: “Ganh tỵ khi thấy người khác tốt hơn mình, tiểu tháp đã nhận ta làm chủ, đây là sự lựa chọn của nó, thư viện các ngươi dựa vào cái gì không cho? Còn nữa, đánh con thì cha tới, sao thế, Vạn Duy thư viện các ngươi chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ?"

Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói: "Ta từng nghe nói về rất nhiều chuyện của Vạn Duy thư viện, không thể không nói, ta vẫn rất kính nể tiên tri và một số người của Vạn Duy thư viện, nhưng mà sau khi tiếp xúc nhiều với các ngươi thì ta phát hiện các ngươi chính là một đống cứt chó."

Lúc này, Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên rung động!

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận