Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3706. Đại chiến! (2)



Chương 3706. Đại chiến! (2)




Ở phía xa xa, Diệp Huyền cũng đang bị một đường huyết lôi kéo chân. Khi một đường huyết lôi khác tấn công Vân Mộng Tử, đường huyết lôi kia cũng lao về phía Diệp Huyền!
Diệp Huyền cũng không đối đầu trực tiếp với đường huyết sắc thần lôi mà lập tức tiến vào vực thẳm thời không thần bí!
Sau khi tiến vào thời không thần bí, đường huyết sắc thần lôi bèn khựng lại!
Không tìm được người?
Thấy đường huyết sắc thần lôi kia dừng lại, Vân Mộng Tử bèn nhíu mày, có vẻ nó không cảm nhận được Diệp Huyền!
Đúng lúc đó, đường huyết sắc thần lôi đột nhiên quay người bay về phía Vân Mộng Tử!
Nếu đã không cảm nhận được Diệp Huyền thì cũng phải tìm mục tiêu khác chứ nhỉ? Bằng không thì công cốc chuyến này rồi!
Vừa hay Vân Mộng Tử cũng phạm phải pháp tắc, tìm hắn ta là đúng rồi!
Thấy đường huyết sắc thần lôi kia bay về phía mình, vẻ mặt Vân Mộng Tử bèn sầm xuống!
Không cảm nhận được Diệp Huyền nên tới tìm hắn ta?
Sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh!
Vẻ mặt Vân Mộng Tử đen thùi lùi, khi thần lôi xông đến chỗ hắn ta, hắn ta đột nhiên bước lên phía trước một bước, sau đó đánh một quyền. Một quyền này của hắn ta mang theo cả một mảng quyền mang như ngọn núi lửa phun trào!
Uỳnh uỳnh!
Huyết sắc thần lôi bị chặn lại ngay tại chỗ!
Đúng lúc ấy, đôi đồng tử của Vân Mộng Tử co lại, bởi lẽ một thanh kiếm đã bay đến trán hắn ta!
Vân Mộng Tử không dám lơ là, vội vàng giơ tay trái lên chắn.
Uỳnh!
Một mảng huyết sắc kiếm quang bùng nổ, Vân Mộng Tử vội vàng lùi đi cả mười trượng. Khi hắn ta dừng lại, cả người hắn ta đã rơi vào một vực thẳm thời không thần bí!
Vân Mộng Tử liếc nhìn xung quanh, hắn ta nhíu mày: “Vực thẳm thời không này…”
Hắn ta vừa dứt lời thì một đường kiếm quang đột nhiên lao đến!
Trong vực thẳm thời không, Vân Mộng Tử híp mắt lại, hắn ta giơ tay phải lên!
Uỳnh!
Thanh Huyền Kiếm bị đánh bay đi!
Mà lúc này, hắn ta đột nhiên gằn giọng nói: “Còn dùng vực thẳm thời không để nhốt ta nữa, đúng là nực cười, xem ta đập nát thời không của ngươi đây!”
Dứt lời, hắn ta bèn đánh một quyền!
Uỳnh uỳnh!
Vực thẳm thời không kia cuộn trào, thế nhưng không hề bị vỡ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Vân Mộng Tử bèn nhíu mày, hắn ta lại đánh một quyền!
Uỳnh!
Thời không thần bí rung chuyển kịch liệt!
Thế nhưng vẫn chưa bị vỡ!
Vẻ mặt Vân Mộng Tử khó coi vô cùng, hắn ta không cam tâm nên lại đánh thêm vài quyền nữa. Nhất thời, thời không thần bí rung chuyển như chịu động đất. Tuy nhiên, dù Vân Mộng Tử có đánh thế nào thì nó cũng không bị vỡ!
Một lát sau, Vân Mộng Tử đã hiểu ra!
Hắn ta không thể phá vỡ thời không thần bí này!
Nghĩ đến đây, hắn ta bèn nhìn sang Diệp Huyền: “Diệp Huyền, ngươi còn chiêu gì không?”
Ở phía xa xa, Diệp Huyền khẽ huơ Thanh Huyền Kiếm trong tay, hắn không lên tiếng. Lúc này khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên.
Mặc dù hắn mới chỉ là Vô Tâm cảnh, nhưng khí tức của hắn không hề yếu hơn Vân Mộng Tử.
Được huyết mạch chi lực hỗ trợ!
Điều quan trọng nhất là Diệp Huyền không bị phản phệ!
Vân Mộng Tử nhìn Diệp Huyền, cơ thể hắn ta đột nhiên trở nên mờ ảo. Chỉ trong chốc lát, cả đất trời bỗng xuất hiện rất nhiều tàn ảnh, những tàn ảnh này cuộn trào về phía Diệp Huyền như cơn cuồng phong bão vũ!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền không tiến công, hắn giơ Thanh Huyền Kiếm lên. Chỉ trong chốc lát, Thanh Huyền Kiếm hóa thành một cái khiên và chắn trước mặt hắn!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, những tiếng nổ không ngừng vang lên. Cùng với những tiếng nổ ấy, Diệp Huyền liên tiếp lùi về phía sau. Hắn lùi đi cả vạn trượng, mà khi những tàn ảnh kia biến mất, Diệp Huyền vẫn còn đó!
Có điều lần này hắn cũng không được nhẹ nhõm, khóe miệng có máu tươi tràn ra!
Ở phía xa xa, vẻ mặt Vân Mộng Tử cũng trở nên nghiêm trọng. Hắn ta không ngờ Diệp Huyền có thể đỡ được chiêu này của hắn ta!
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cơ thể Vân Mộng Tử chầm chậm bay lên. Trong không trung, hắn ta xòe tay phải ra, ngay sau đó thời không trên đỉnh đầu hắn ra rung lên. Trong chớp mắt, một đường lôi điện màu máu đỏ bay ra từ thời không, nó bao vào lòng bàn tay hắn ta. Cùng với sự xuất hiện của đường thần lôi kia, trời đất xung quanh cũng trở nên mờ ảo!
Trời đất cũng không chịu được sức mạnh của thần lôi!
Vẻ mặt Trung Sơn Vương và Ẩn Sát cũng nghiêm trọng vô cùng, hai người nhìn nhau, trong mắt là vẻ kinh hãi.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền cũng dừng lại. Hắn siết chặt Thanh Huyền Kiếm trong tay như đã cảm nhận được nguy hiểm.
Lúc này, Vân Mộng Tử trên bầu trời đột nhiên gằn giọng nói: “Diệp Huyền, để ta xem xem rốt cuộc thanh kiếm trong tay ngươi mạnh đến mức nào!”
Dứt lời, hắn ta lao lên!
Vụt!
Đường thần lôi kia bắn xuống.
Rầm!
Chỉ trong chốc lát, thời không trong phạm vi trăm vạn dặm xung quanh đó lập tức bùng cháy…
Hết chương 3706.



Bạn cần đăng nhập để bình luận