Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1281: Đạo là lớn, chúng sinh là nhỏ

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, không nói gì.

Lý Hợp đột nhiên nói: "Tiểu hữu, ta thấy Kiếm tông đó chắc chắn là sẽ không bỏ qua cho ngươi. Sau này ngươi có tính toán gì không?"

Diệp Huyền cười khổ: “Kiếm tông thế lớn, ta cũng không biết tính như thế nào? Chỉ có thể trốn..."

Lý Hợp nhìn Diệp Huyền: “Ngươi không thể trốn, đối với ngươi thì ở Tứ Duy vũ trụ này chỉ có hai chỗ là an toàn, một là Sinh Mệnh cấm khu, một là Lưỡng Giới Thiên, mà bên Sinh Mệnh cấm khu, ngươi không thể nào đi vào mà bên đó cũng sẽ không nhận ngươi!"

Diệp Huyền nhìn về phía Lý Hợp: “Tiền bối, ta có thể ở lại Lưỡng Giới Thiên không?"

Lý Hợp cười nói: "Đương nhiên có thể, phải biết, kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu."

Diệp Huyền vội vàng thi lễ: “Đa tạ!"

Lý Hợp nói: "Tiểu hữu, ta dẫn ngươi đi gặp một người!"

Diệp Huyền đi đến bên cạnh Trần Thời Nhất, Trần Thời Nhất nhìn về phía hắn, hắn ta cứ nhìn như vậy, ánh mắt giống như có thể xuyên thủng hết thảy, nhưng mà Diệp Huyền mặt không đổi sắc, hoàn toàn không có chút dao động nào.

Hắn cũng không khách khí mà ngồi xuống: “Tiền bối, ngươi tìm ta?"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Trần Thời Nhất: “Tiền bối?"

Vừa dứt lời, sau lưng Diệp Huyền xuất hiện một cái ghế gỗ.

Nam tử trung niên này chính là Trần Thời Nhất!

Trần Thời Nhất cười nói: "Sao vậy?"

Diệp Huyền gật đầu: “Được!"

Trần Thời Nhất nói khẽ: "Ngươi tiếp xúc nhiều nhất với món Ngũ Duy chí bảo đó, có thể nói cho ta nghe được không?"

Lý Hợp dẫn Diệp Huyền đi tới trước cổng sân, sau đó hắn ta hơi thi lễ, rồi lặng yên lui ra.

Lý Hợp dẫn theo Diệp Huyền rời đi, chỉ chốc lát sau, hai người đã tới một chỗ bờ sông, ở bờ sông có một cái nhà gỗ nhỏ, trước nhà gỗ là một cái sân, trong sân, một nam tử trung niên nằm trên một cái ghế, nhẹ nhàng đung đưa.

Trần Thời Nhất thu hồi ánh mắt: “Ngồi đi!"

Trần Thời Nhất nhìn Diệp Huyền: “Ngươi cảm thấy thế nào?"

Trần Thời Nhất nói khẽ: "Tới đây."

Diệp Huyền nói khẽ: "Tiền bối, ta chỉ muốn nói với người một câu thật lòng đó là món Ngũ Duy chí bảo đó ai lấy được thì người đó phải xui xẻo!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Có thể là mạng lớn đi!"

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng!"

Diệp Huyền gật đầu: “Có thể!"

Diệp Huyền hơi kinh ngạc, hắn không ngờ được là Trần Thời Nhất lại biết Ngũ Duy chí bảo này có nhân quả.

Nói xong, sắc mặt hắn ta đột nhiên trở nên phức tạp: “Chúng ta tiến vào Ngũ Duy vũ trụ, sao lại không phải tự tìm đường chết chứ?"

Trần Thời Nhất nói: "Nhân quả?"

Nghe vậy, Diệp Huyền đã hiểu.

Trần Thời Nhất nhìn về phía Diệp Huyền: “Chúng ta đã đi đến cuối Tứ Duy vũ trụ rồi!"

Diệp Huyền có chút không hiểu: “Tiền bối vậy tại sao các ngươi..."

Trần Thời Nhất cười nói: "Thần vật như thế chắc chắn có dính nhân quả mạnh mẽ, sở dĩ Điện Chủ Thần Điện không cầm cũng là vì nguyên nhân này sao?"

Trần Thời Nhất cười nói: "Vậy tại sao ngươi không lợi dụng nó để đi tới Ngũ Duy vũ trụ?"

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng: “Tiền bối, ngươi nói xem, ngay cả Tứ Duy mà ta còn không sống tốt nổi, vậy tới Ngũ Duy không phải là đang tìm đường chết hay sao?"

Trần Thời Nhất cười ha ha một tiếng: “Đúng!"

Trần Thời Nhất đột nhiên nói: "Biết vì sao ngươi còn sống không?"

Trần Thời Nhất đột nhiên lại nói: "Món Ngũ Duy chí bảo đó thật sự có thể thông tới Ngũ Duy vũ trụ sao?"

Diệp Huyền mỉm cười mà không nói gì.

Trần Thời Nhất cười ha ha: “Ngươi rất biết nói đùa! Ta muốn nói với ngươi sở dĩ ngươi còn sống là bởi vì từ lúc ngươi lấy được Ngũ Duy chí bảo này cho đến nay chắc chắn đã có người đang giúp ngươi gánh nhân quả của thứ này, người sau lưng ngươi sợ lại còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng rất rất nhiều."

Đám người Trần Thời Nhất đã đạt tới hạn mức cao nhất của mình, mà bây giờ nếu như bọn họ muốn tiến thêm một bước nữa thì chỉ có thể đi Ngũ Duy vũ trụ!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lại hỏi: “Tiền bối, chẳng lẽ ở Tứ Duy thì không thể nào tiến bộ hơn được nữa sao?"

Trần Thời Nhất nói khẽ: "Biết bây giờ cảnh giới cao nhất Tứ Duy là gì không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Trần Thời Nhất nói: "Trên Mệnh Cảnh là Phá Mệnh, mà trên Phá Mệnh còn ba cảnh giới đã biết, chính là Cầu Đạo, Nhập Đạo, Phá Đạo. Mà Phá Đạo cảnh này, trong lịch sử Lưỡng Giới Thiên hình như chỉ có một người đạt tới!"

Nói đến đây, hắn ta dừng một chút rồi lại nói: "Thật ra thì nghe đồn trên Phá Đạo còn có một cảnh giới nữa."

Diệp Huyền vội hỏi: “Cảnh giới gì?"

Vẻ mặt Trần Thời Nhất trở nên có chút phức tạp: “Diệt Đạo!"

Nói xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mênh mông, nói khẽ: "Cầu Đạo, Nhập Đạo, Phá Đạo, ta đều hiểu, nhưng Diệt Đạo này lại là ý gì? Đạo này phải diệt như thế nào? Là đang nói đùa sao..."

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối ở cảnh giới gì?"

...

Trần Thời Nhất trầm mặc.

Diệp Huyền quả quyết lắc đầu: “Không có!"

Trần Thời Nhất đột nhiên hỏi: “Món Ngũ Duy chí bảo đó còn trong tay ngươi?"

Nguyên tắc của hắn chính là người không phạm ta thì ta không phạm người!

Nhưng mà theo như hắn đoán thì chắc chắn nữ tử váy trắng không chỉ là Phá Mệnh cảnh đỉnh phong, đây chính là một loại trực giác!

Như vậy rốt cuộc nàng mạnh đến thế nào?

Tất cả vẫn luôn là một điều bí ẩn!

Lúc này, Trần Thời Nhất đột nhiên lại nói: "Ngũ Duy trong truyền thuyết này chắc chắn có cường giả Diệt Đạo cảnh..."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, nói thật, chúng ta tới Ngũ Duy chính là đi để bị đánh, hơn nữa, một khi thông đạo giữa Tứ Duy vũ trụ và Ngũ Duy vũ trụ được mở ra, Tứ Duy vũ trụ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, không phải sao?"

Trần Thời Nhất lắc đầu: “Đạo là lớn, chúng sinh là nhỏ!"

Nghe vậy, Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn cũng muốn mạnh lên, nhưng nếu như phải hy sinh người khác để mạnh lên thì hắn sẽ không làm.

Làm người có thể vô sỉ, có thể không cần mặt mũi, nhưng nhất định phải có giới hạn, có nguyên tắc!

Hắn thật sự không biết cảnh giới của nữ tử váy trắng, rốt cuộc thì nàng mạnh cỡ nào?

Diệp Huyền trầm mặc.

Nữ tử váy trắng?

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đang định nói chuyện thì Trần Thời Nhất đột nhiên bảo: "Nữ tử váy trắng sau lưng ngươi chắc hẳn thấp nhất cũng là Phá Mệnh cảnh đỉnh phong đi?"

Trần Thời Nhất cười nói: "Phá Mệnh cảnh đỉnh phong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận