Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 730: Giết Tả Thanh

Trước mặt Tả Thanh, đại địa dưới chân Diệp Huyền đột nhiên rung động, rất nhanh, vô số đại địa chi lực cùng tụ tới, cùng lúc đó, không gian chi lực từ bốn phía cũng trào tới như thủy triều.

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém tới.

Ông!

Một tiếng kiếm minh chấn động vang lên!

Oanh!

Không gian bốn phía Diệp Huyền trực tiếp bị đánh nát, cùng lúc đó, Diệp Huyền cùng Tả Thanh liên tục lui lại, mà ngay trong khi lui, Diệp Huyền đã đánh ra từng đạo khí kiếm, chém tới Tả Thanh.

Đám khí kiếm này đều bay với tốc độ cực nhanh, hơn nữa đều trực chỉ điểm yếu hại của Tả Thanh!

Tả Thanh không ngừng lui lại, cùng lúc đó, đại đao trong tay không ngừng chém ngang ngăn lại.

Mạc Tà khẽ gật:

Đúng lúc này, một tiếng bạo tạc đột nhiên vang lên, tiếng nổ này truyền tới, Diệp Huyền cùng Tả Thanh không ngừng lui lại!

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

Nói xong, hắn nhìn sang Tả Thanh, ánh mắt khẽ lộ vẻ lo lắng.

Bên cạnh, nữ tử tên A Phượng trầm giọng nói:

Hai hợp lại, trực tiếp ép lên thân một thanh phi kiếm, thế nhưng một thanh này bị chặn lại, đã có mấy thanh khác xuyên qua cơ thể hắn, một trong số đó còn xuyên qua mi tâm.

Mà lúc này, thân hình Diệp Huyền khẽ động, vọt thẳng tới Tả Thanh, mà trong lúc hắn vọt tới, vô số khí kiếm cũng không ngừng chém ra.

Tả Thanh vừa dừng lại, một đạo kiếm quang đã lặng yên xuất hiện trước mặt hắn, Tả Thanh khẽ biến sắc, hai tay đột nhiên hợp lại.

- Tả Thanh bị áp chết!

Ở xa, Mạc Tà hơi nhíu mày lại.

- Chỉ tính riêng tốc độ, người này thực sự không tệ.

Mà lúc này, toàn thân Tả Thanh đã xuất hiện vô số vết kiếm!

- Phi kiếm của người này thực nhanh!

Nhìn cảnh này, đám người khẽ biến sắc!

Oanh!

Trong ánh mắt đám người, Tả Thanh lui trọn vẹn trăm trượng mới dừng lại!

Đúng lúc này, đám người lại nhìn sang Tả Thanh, trong ánh mắt kinh ngạc của cả đám, thân thể Tả Thanh lại nhanh chóng khôi phục!

Dù là nữ tử tên A Phượng cũng đầy kiêng kỵ!

Thực sự là đánh không chết sao?

Kiêng kỵ!

- Tiểu Hồn, thể chất của hắn là gì vậy? Vô địch sao?

Phi kiếm!

Diệp Huyền: “…”

- Không biết.

Tiểu Hồn nói:

Vô cùng kiêng kỵ!

Cách không xa, Tả Thanh hít một hơi thật sâu, giờ khắc này, vết thương trên người hắn đã hoàn toàn lành lại, có điều sắc mặt hắn cũng trắng bạch hơn nhiều!

Tả Thanh nhìn về phía Diệp Huyền, hai tay nắm thật chặt, trong lúc nhất thời, không gian bốn phía bắt đầu rung động kịch liệt.

Nơi xa, Diệp Huyền thầm trầm giọng nói:

Đám phi kiếm này, không chỉ nhanh, lại còn mạnh, khiến người ta khó lòng phòng bị!

Diệp Huyền cũng có chút khó coi, đám phi kiếm của hắn đã thành công chém tới điểm yếu hại trên cơ thể Tả Thanh, thế nhưng vẫn không thể giết được đối phương?

Bất tử thật sao?

Nhìn thấy cảnh này, đám thiên tài trên Táng Thiên trường thành đều hơi trầm xuống.

Lúc này, đại thần trên tầng hai đột nhiên nói:

- Hẳn là Bất Tử chi thể trong truyền thuyết!

Diệp Huyền xạm mặt lại:

- Thực sự đánh không chết?

Đại thần tầng hai nói khẽ:

- Đương nhiên không phải! Nếu ta đoán không sai, kẻ trước mắt ngươi không phải bản thể!

Không phải bản thể!

Diệp Huyền nhíu mày:

- Có ý gì?

Trước mặt, Tả Thanh đột nhiên đấm tới một quyền:

Một kiếm chém xuống, một tiếng xé rách bén nhọn vang lên.

Xùy!

Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, vọt thẳng tới đỉnh đầu Tả Thanh, lập tức cầm kiếm chém xuống.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chém tới, Tả Thanh chậm rãi xiết chặt tay phải, một cỗ lực lượng cường đại ngưng tụ.

Đối diện, Tả Thanh nhìn về phía Diệp Huyền, đại chiêu của hắn cứ vậy mà bị bình định…

Diệp Huyền ngây người, hỏi:

- Thể chất của ta? Không phải Tiểu Hồn nói thể chất của ta rất bình thường sao?

Đại thần tầng hai:

- Ta vừa nói gì hả?

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc này, Diệp Huyền phát hiện không gian bốn phía lại đang rung động kịch liệt, rất nhanh, không gian vỡ nát, vô số ám năng từ trong không ngừng tràn ra.

Thấy thế, Diệp Huyền không khỏi trầm mặt, như nghĩ tới điều gì, Không Gian đạo tắc đột nhiên ngưng hiện giữa mi tâm, không gian bốn phía lập tức khép lại.

Đám người dồn dập nhìn sang Diệp Huyền, Diệp Huyền phất nhẹ tay phải, không gian trực tiếp hoàn toàn khôi phục.

Đám người: “…”

- Thể chất cùng huyết mạch của ngươi còn càng kinh khủng hơn hắn!

Đại thần tầng hai nói:

- Mẹ nó, thể chất này chẳng phải là vô địch?

Diệp Huyền xạm mặt lại:

- Thứ ngươi nhìn thấy, là thân thể mà hắn dùng thiên địa linh khí ngưng tụ mà thành, kiếm của ngươi chỉ có thể tiêu hao hắn, mà không thể giết hán, trừ phi ngươi giết hắn trên trăm lần, triệt để mài chết hắn!

Đại thần tầng hai nói:

- Phá!

Quyền xuất!

Ầm ầm!

Không gian trước mặt Diệp Huyền trực tiếp bị chấn nát, Diệp Huyền bị đẩy lùi, có điều cũng đã có mấy đạo kiếm quang chém lên người Tả Thanh, Tả Thanh cũng bị chém lui, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên vọt tới…

Kiếm quang tung hoành!

Vô số kiếm quang như dệt thành một tấm lưới phủ lấy Tả Thanh!

Hai người bắt đầu vận lộn, từng tiếng nổ không vang lên.

Diệp Huyền rất rõ, hắn không thể tìm được bản thể Tả Thanh, chính bởi vậy hắn chỉ có thể tiêu hao, mài chết Tả Thanh này!

Hai người bắt đầu cận chiến, Diệp Huyền bắt đầu toàn diện nghiền ép Tả Thanh, bởi vì linh hồn của hắn có thể độc lập tác chiến, cùng với phi kiếm quỷ bí của hắn, Tả Thanh bắt đầu không thể ngăn được!

Cứ như vậy, Tả Thanh liên tục bại lui!

Cách không xa, Mạc Tà nhìn Diệp Huyền cùng Tả Thanh, mặt không biểu tình, không biết đang nghĩ gì.

A Phượng ở xa trầm giọng:

- Nếu tiếp tục như thế, Tả Thanh sẽ bị tên Kiếm tu này mài chết!

Mạc Tà không nói.

A Phượng gắt gao nhìn chằm chằm Tả Thanh cùng Diệp Huyền, hai tay xiết chặt, tùy thời chuẩn bị xuất thủ!

Mà trên Táng Thiên trường thành, đám Chiến Quân nhìn thấy cảnh này, thần sắc liền trở nên nhu hòa hơn nhiều!

Trên tường thành, Diệp Huyền cùng Tả Thanh đã bị kiếm quang bao bọc, trong mảnh kiếm quang này, từng tiếng nổ không ngừng vang lên.

Cứ như vậy, náo động kéo dài chừng một khắc đồng hồ, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, ngay sau đó, kiếm quang tán đi, Diệp Huyền cùng Tả Thanh tách ra, mà Diệp Huyền lui lại, một đạo kiếm quang lóe qua yết hầu Tả Thanh.

Xùy!

Đầu Tả Thanh trực tiếp rớt xuống!

Đám người gắt gao nhìn Tả Thanh, rất nhanh, trong mắt đám người, đầu Tả Thanh lại lần nữa mọc ra!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám Chiến Quân liền trở nên cực kỳ khó coi!

Quả thực giết không chết a!

Diệp Huyền cầm kiếm lẳng lặng đứng đó, mình đầy thương tích, có điều hắn cũng không khủng bố đươc như Tả Thanh, thương thế không thể tự khôi phục!

Nơi xa, Tả Thanh xiết chặt nắm đấm, linh khí bốn phía không ngừng tụ tới, rất nhanh, không gian cùng đại địa đều bắt đầu rung động.

Tả Thanh gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi không giết được ta!

Thanh âm vừa dứt, tay phải chậm rãi nâng lên, nháy mắt, linh khí tụ tới thành dòng.

Cách không xa, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đó, Không Gian đạo tắc giữa mi tâm lặng yên ngưng tụ, lập tức, dưới sự thôi động của hắn, không gian bốn phía bắt đầu từng khúc yên diệt, mà đi kèm với đó, còn có linh khí bốn phía!

Phá hủy linh khí!

Nhìn thấy cảnh này, Mạc Tà lập tức biến sắc.

A Phượng đang muốn xuất thủ, Mạc Tà liền lạnh lùng nhìn sang:

- Bọn hắn đơn đấu, quyết đấu công bằng!

A Phượng có chút khó coi:

- Cứ vậy xem sao?

Mạc Tà nói khẽ:

- Người có thể chết, mặt không thể mất.

A Phượng đột nhiên cả giận:

- Ta mặc kệ, hắn là bằng hữu của chúng ta, ta không thể nhìn hắn chết!

Thanh âm vừa dứt, nàng trực tiếp xông ra ngoài.

Mạc Tà nhíu mày, đã thấy A Phượng đột nhiên ngừng lại, một thanh trường đao phá không đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận