Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3654. Ta cần gì phải sợ nàng! (2)



Chương 3654. Ta cần gì phải sợ nàng! (2)




Ở phía dưới, Cổ Sầu thu hồi ánh mắt, hắn ta nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Diệp huynh muốn thử thì thử thôi, ngươi xuất kiếm đi!”
Diệp Huyền gật đầu, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, một thanh kiếm xuất hiện trước trán Cổ Sầu, đúng lúc ấy Cổ Sâu cũng xuất quyền!
Như lúc trước, một quyền này cũng rất chậm!
Tuy nhiên đuéng lúc đó, kiếm của Diệp Huyền đã đè trước trán Cổ Sầu!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Trên bầu trời, đôi đồng tử của Phàm Giản co lại, ánh mắt nàng ta tràn ngập vẻ khó tin: “Sao… sao có thể…?”
Trong giọng nói của nàng ta cũng ẩn chứa đầy vẻ kinh ngạc.
Võ Linh Mục cũng khó tin vô cùng, hắn ta cảm giác mình nhìn thấy quái vật!
Mục Ma thì nhìn chằm chằm Diệp Huyền phía dưới, vẻ mặt hắn ta cực kì khó coi.
Ở phía dưới, ánh mắt Cổ Sầu lóe lên vẻ hoang mang: “Chuyện này…”
Nói đoạn, hình như hắn ta nhớ ra điều gì đó nên vội vàng nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền: “Là thanh kiếm này!”
Diệp Huyền thu Thanh Huyền Kiếm lại, hắn khẽ mỉm cười: “Đúng vậy! Thanh kiếm mà muội muội ta chế tạo cho ta có thể ngó lơ mọi thời không, nhưng ta không biết nó có thể không bị thời gian lĩnh vực này ảnh hưởng hay không, thế nên ta mới tìm ngươi để thử! Giờ xem ra là có thể!”
Không bị bất cứ thời không nào ảnh hưởng!
Ngó lơ bất cứ thời gian nào!
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người như sét đánh ngang tai!
Cổ Sầu trầm giọng nói :”Có thể thử lại không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đương nhiên là được!”
Nói đoạn, hắn lại xuất kiếm. Lúc này, Cổ Sâu cũng xuất quyền!
Khoảnh khắc hắn ta xuất quyền, không gian xung quanh hai người lập tức trở nên méo mó!
Thời gian lĩnh vực!
Lần này hắn ta thi triển một cách nghiêm túc!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Phàm Giản và Võ Linh Mục bèn sầm mặt lại. Ngoài ra, ánh mắt hai người cũng lóe lên vẻ dè chừng!
Trước mặt Diệp Huyền, Cổ Sầu lắc đầu cười khổ: “Thực sự có thể không bị thời gian lĩnh vực của ta ảnh hưởng….”
Nói đoạn, ánh mắt hắn ta lộ vẻ phức tạp: “Nếu như Diệp huynh đưa thanh kiếm này cho Phàm Giản cô nương dùng thì vừa rồi e là ta đã bị miểu sát rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người bèn trở nên kì quái!
Nhất là các cường giả Ác tộc, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh, hiểu rằng tại sao tộc trưởng của mình lại tôn trọng thiếu niên này như vậy, hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ với hắn!
Nếu như thiếu niên này cho Phàm Giản mượn thanh kiếm kia….
Bọn họ không dám nghĩ nữa!
Phàm Giản cũng nghĩ đến điều này, ánh mắt nàng ta rơi trên Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền.
Sở dĩ nàng ta thất bại là bởi Cổ Sầu sử dụng thời gian lĩnh vực, nếu như có thanh kiếm này thì nàng ta có thể nắm chắc tám phần sẽ giết được Cổ Sầu. Nàng ta không dùng thanh kiếm này mà đấu với Cổ Sầu thì chẳng có phần thắng nào, bởi lẽ thời gian lĩnh vực đã là một loại thần thông ở tầm cao khác rồi! Mà nếu dùng thanh kiếm kia thì nàng ta có thể nâng mức thắng lên tám phần!
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng ta bèn dao động!
Lúc này, Cổ Sầu đột nhiên hỏi: “Diệp huynh, hiện giờ lệnh muội đang ở đâu?”
Muội muội!
Nghe vậy, vẻ dao động trong mắt Phàm Giản bèn biến mất. Cùng lúc đó, sự tham lam ẩn sâu trong đó cũng không còn nữa!
Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Huyền, chuyện cái tên này là nhị đại đã rất rõ ràng rồi!
Hiện giờ điều mà mọi người tò mò là muội muội mà hắn nói rốt cuộc là ai?
Diệp Huyền mỉm cười: “Muội muội ta là một kiếm tu…”
Nói đoạn, hắn bèn đưa kiếm cho Cổ Sầu: “Cổ Sầu huynh, thực không dám giấu, ta cũng không biết nàng ấy đang ở đâu. Cổ Sầu huynh mà muốn gặp nàng ấy thì có thể dùng thanh kiếm này để cảm nhận nàng ấy!”
Cổ Sầu nhìn Thanh Huyền Kiếm trước mặt, hắn ta trầm mặc một hồi rồi lắc đầu: “Thôi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Cổ Sầu nhìn hắn: “Ta là hi vọng của cả tộc, ta không thể chết!”
Diệp Huyền: “…”
“Giả bộ gì chứ?”
Lúc này, Mục Ma đột nhiên phẫn nộ nói: “Diệp Huyền, ngươi ra vẻ cái gì? Ngươi có dám đưa thanh kiếm kia cho ta không? Để ta đi gặp muội muội phía sau ngươi xem nào!”
Diệp Huyền nhìn Mục Ma, hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đến trước mặt Mục Ma. Mục Ma nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó hắn ta nắm chặt thanh kiếm. Khoảnh khắc nắm lấy Thanh Huyền Kiếm, hắn ta nhíu mày.
Bởi lẽ hắn ta không cảm nhận được sức mạnh của Thanh Huyền Kiếm!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Mục Ma lão đầu, ta nhắc nhở ngươi nhé, tính tình của muội muội ta không được tốt lắm, nếu như ngươi cảm nhận nàng ấy thì có thể sẽ gặp hậu quả không được hay cho lắm đâu, ngươi phải nghĩ cho kĩ đấy!”
Mục Ma cười lạnh lùng: “Hậu quả không tốt ư? Sao nào? Nàng ta còn có thể giết ta thông qua nhiều tinh vực hay gì?”
Diệp Huyền gật đầu: “Thực ra là có khả năng này đấy!”
Mục Ma cười ha ha: “Diệp Huyền, ngươi không muốn ta tức chết mà muốn ta cười chết đúng không!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn không nói gì nữa.
Mục Ma lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó hắn ta đang định cảm nhận thì lúc này, Võ Linh Mục do dự một lát, đoạn bảo: “Cẩn thận!”
Hắn ta không ngăn cản Mục Ma, bởi vì hắn ta cũng muốn gặp người phía sau Diệp Huyền!
Mục Ma cười lạnh lùng: “Cách vô số tinh vực thế kia, ta cần gì phải sợ nàng ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nắm chặt Thanh Huyền Kiếm, Thanh Huyền Kiếm rung lên, một lát sau hắn ta cười lạnh lùng: “Cảm nhận được…”
Hết chương 3654.



Bạn cần đăng nhập để bình luận