Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1308: Tìm nguồn nhân quả

Kiếm Vực là gì?

Diệp Huyền không rõ lắm, hắn cũng không hiểu lắm.

Thế nhưng hắn cảm nhận được Kiếm Vực của thanh sam nam tử. Kiếm Vực của hắn ta đã mở ra một chân trời mới cho hắn.

Dĩ kiếm thành vực.

Diệp Huyền nhìn thanh sam nam tử và nói: “Tiền bối, ta không biết phải giác ngộ kiểu gì!”

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Không biết cũng là chuyện thường thôi, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ dạy ngươi, chỉ có ngươi mới tự ngộ ra bản thân ngươi thôi. Ngươi cứ giác ngộ đi, tin vào bản thân mình.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Thanh sam nam tử lại nói: “Con người sống trên đời sẽ được người khác giúp đỡ, đó là tốt nhất. Thế nhưng bản thân ngươi cũng đừng để chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ, con người sợ nhất là sự ỷ lại, vì nhiều khi ngươi có thể dựa dẫm vào chính mình! Nam nhân thì phải cố gắng để trở nên mạnh hơn, trở thành chỗ dựa cho người khác chứ đừng để người khác trở thành chỗ dựa của ngươi, hiểu chưa?”

Ngộ!

Thanh sam nam tử đi được một hồi thì bỗng dừng lại. Phía trước không xa có một vòng xoáy màu đen, vòng xoáy đó đang tản ra những luồng khí u ám.

Là một vài điều về kiếm đạo mà thanh sam nam tử kia tâm đắc!

Đây là một tinh vực xa lạ.

Nói đoạn, thanh sam nam tử đưa tiểu nữ hài và tiểu gia hỏa rời đi.

Một lát sau, thanh sam nam tử bỗng mỉm cười: “Là kiếp số sao…”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nhìn thấy vòng xoáy ấy, thanh sam nam tử bỗng trầm mặc.

Hắn ta vừa đi thì bỗng có một tin tức hiện lên trong đầu Diệp Huyền…

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Ngươi cứ giác ngộ đi! Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa, đừng lãng phí!”

Khi Diệp Phàm giác ngộ, thanh sam nam tử và tiểu nữ hài, còn cả tiểu gia hỏa đã tới một tinh không khác.



Một lát sau, Diệp Huyền ngồi xuống, hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Trong khoảng thời gian ấy, ngày nào Diệp Huyền cũng giác ngộ!

Lúc này, một giọng nói truyền đến, không phải giọng người, và cũng chẳng biết nó đang nói cái gì.

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Còn về việc phải làm thế nào thì thanh sam nam tử không nói với hắn, hắn phải tự mình giác ngộ!

Kiếm Vực!

Thanh sam nam tử ngồi khoanh chân trước bức tượng một nữ tử, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Không thể không nói, trong lúc tiếp thu những điều này, Diệp Huyền cảm giác hắn như được khai sáng vậy.

Thanh sam nam tử gật đầu: “Chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh vượt qua thời không mà thôi.”

Nói một cách chính xác hơn thì là hắn đang tiếp thu những gì về kiếm đạo mà thanh sam nam tử kia tâm đắc!

Nữ tử mặc vải bố nói: “Ngươi không định nói cho hắn về thân thế của hắn sao?”

Thanh sam nam tử đáp: “Hắn phải tự đi con đường của hắn thôi, người khác không thể giúp hắn được. Con người thì luôn phải trải qua một vài trắc trở thì mới được.”

Nữ tử mặc vải bố trầm giọng nói: “Ngươi cũng đinh ‘chăn thả’ hắn sao?”

Định hướng kiếm đạo của hắn lại càng rõ ràng hơn.

Lúc này, cửa nhà bỗng được mở ra, nử tử mặc vải bố bước vào.

Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười: “Lâu rồi không gặp!”

Nử tử mặc vải bố cũng nói: “Đây không phải là bản thể của ngươi!”

Hiện giờ mục tiêu của hắn chính là luyện thành Kiếm Vực, dĩ kiếm thành vực, hay nói một cách khác chính là phải dùng kiếm ý để hỗ trợ!

Thanh sam nam tử tới ngôi nhà trúc, tiểu nữ hài và tiểu gia hỏa màu trắng bên cạnh hắn ta thì đi ra ngoài, bọn họ không làm phiền hắn ta.

Đây hẳn là một vấn đề lớn!

Phải làm sao mới có thể dĩ kiếm thành vực?

Thanh sam nam tử lắc đầu: “Thời cơ chưa tới! Hiện giờ hắn vẫn còn yếu.”

Nữ tử mặc vải bố nói: “Thế nên ngươi để lại một bức họa ở đây?”

Thanh sam nam tử gật đầu: “Hắn vẫn nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của ta, vậy là đã không tồi rồi. Đương nhiên, như vậy thôi thì vẫn chưa đủ.”

Nữ tử mặc vải bố trầm giọng nói: “Tứ Duy đã không còn đối thủ của các ngươi, chẳng phải sao?”

Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười, hắn ta không đáp lời.

Nữ tử mặc vải bố lại nói: “Thế nhưng ta cứ cảm giác các ngươi đang kiêng dè điều gì đó!”

Thanh sam nam tử lắc đầu: “Có một vài chuyện không thể giải quyết chỉ bằng đánh nhau được.”

Nói tới đây, thanh sam nam tử quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: “Là hắn quá phức tạp mà thôi!”

Nữ tử mặc vải bố trầm giọng bảo: “Với nữ tử váy trắng kia, thân phận của hắn không chỉ là…”

Thanh sam nam tử khẽ nói: “Và cả ta nữa… ta và nàng đều không dám cắt đứt quá khứ của hắn!”

Nói đến đây, hắn ta liếc nhìn nàng rồi nói: “Nhớ tới tìm ta nhé!”

Thanh sam nam tử thở dài một hơi: “Đau đầu lắm!”

Nữ tử mặc vải bố lại hỏi: “Tại sao?”

Nói tới đây, hắn ta bỗng ngừng lại rồi tiếp tục: “Thế nhưng sự việc lại càng phức tạp hơn!”

Thanh sam nam tử nói: “Đã có được một chút manh mối rồi.”

Nữ tử mặc vải bố nhìn chằm chằm thanh sam nam tử: “Rốt cuộc hắn là ai?”

Thanh sam nam tử lại trầm mặc.

Một lát sau, nữ tử mặc vải bố lắc đầu cảm thán: “Quá phức tạp!”

Thanh sam nam tử gật đầu: “Phức tạp lắm! Nhân quả trên người hắn… không thể dùng kiếm để giải quyết được, bằng không ta và nàng đã giải quyết từ lâu rồi.”

Nữ tử mặc vải bố trầm giọng nói: “Hiện giờ rốt cuộc nàng đang làm gì?”

Thanh sam nam tử nói: “Ngăn chặn từng nhân quả giúp hắn.”

Nữ tử mặc vải bố nhìn thanh sam nam tử rồi hỏi: “Thế ngươi thì sao?”

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Ta đang tìm khởi nguồn của nhân quả.”

Nữ tử mặc vải bố lại hỏi: “Ngươi tìm được chưa?”

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Chúng ta cũng đâu phải toàn năng! Đương nhiên, nếu như chúng ta là kẻ địch của hắn, một kiếm thôi là có thể giải quyết hắn rồi. Nhưng vấn đề là chúng ta lại không phải, thế nên chúng ta không thể dùng sức mạnh với hắn. Mà dù có dùng sức mạnh thì chúng ta cũng chưa chắc đã thành công được.”

Nữ tử mặc vải bố chau mày: “Ngươi và nàng đều không thể cắt đứt, sao có thể chứ?”

“Không thể nào!”

Thanh sam nam tử nhìn nàng, hắn ta nói: “Bởi vì không cắt đứt được!”

Nữ tử mặc vải bố không hiểu, nàng hỏi: “Tại sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận