Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3817. Ngự Thiên Thần!



Chương 3817. Ngự Thiên Thần!




Không thể không nói, lúc này Diệp Huyền thật sự có hơi kinh hãi!
Thực lực của con yêu thú đó phải đáng sợ đến mức nào?
Vậy mà có người lại tiêu diệt được nó?
Là Mệnh vận chi tử hay là thần đồng giả kia? Hoặc là nghịch hành giả chăng?
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó quyết định qua đó xem sao. Hắn ngự kiếm bay lên, chỉ chớp mắt cái đã biến mất ở cuối chân trời xa xăm, mà ngay khi hắn tới trước con yêu thú đó lại chỉ nhìn thấy thi thể của nó.
Diệp Huyền quan sát kỹ càng chỗ cổ của con yêu thú, vết thương ở cổ nó trơn tuột như gương, trông giống bị một loại vũ khí sắc bén nào đó cắt, đã vậy còn là một đòn chí mạng!
Miểu sát con yêu thú này!
Diệp Huyền rơi vào trầm tư!
Mình có thể làm được không?
Hắn không chắc chắn bởi vì hiện giờ hắn cũng không biết sau khi mình vận dụng khí thế, kiếm thế, huyết mạch chi lực và Thanh Huyền Kiếm thì uy lực của một nhát kiếm đó rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Cho dù thế nào thì mình cũng không thể lơ là khi ở đây được!
Lúc này, có tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ đằng sau hắn.
Diệp Huyền hơi híp mắt lại, tiếng bước chân đến tận sau lưng rồi mà hắn mới phát hiện ra… Phải biết rằng, với thực lực hiện tại của hắn, trong vòng mấy vạn dặm có động tĩnh là hắn đều có thể cảm giác được hết!
Diệp Huyền quay người lại, cách trước mặt hắn không xa có một nam tử đứng đó, hai mắt nam tử nhắm hờ, hai tay chắp sau lưng.
Hắn liếc mắt nhìn đôi mắt của nam tử đó: “Thần đồng giả?”
Nam tử gật đầu, nhẹ giọng hỏi lại: “Mệnh vận chi tử?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Nam tử im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Ngươi là người được Mục Thần thánh tôn nhận vào?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nam tử im lặng một lúc lâu mới nói: “Chúng ta cũng được tính là một giuộc, phải không?”
Diệp Huyền cười đáp: “Con yêu thú đằng sau bị ngươi xử lý đúng không?”
Nam tử lắc đầu: “Ta có thể xử nó nhưng không thể dễ dàng đến thế được.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Có khả năng con yêu thú này bị nghịch hành giả giết!”
Nam tử gật nhẹ đầu, lại nhẹ giọng nói: “Muốn được gặp nghịch hành giả trong lời đồn này quá!”
Diệp Huyền cười hỏi: “Ngươi với Mệnh vận chi tử, ai mạnh hơn?”
Nam tử im lặng hồi lâu mới trả lời: “Không biết, chưa đánh nhau lần nào!”
Diệp Huyền nở nụ cười, sau đó nói: “Xét từ hiện tại thì kẻ địch của chúng ta là Ma Mạch, đúng không?”
Nam tử gật đầu.
Diệp Huyền nói: “Vậy chúng ta được tính là đồng bọn rồi!”
Nam tử nghĩ ngợi một lúc, sau đó bảo: “Vậy là đồng bọn đi!”
Diệp Huyền: “…”
Nam tử quay đầu nhìn sang bên phải: “Bên đó có sóng dao động linh khí, đi xem không?”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hướng mà nam tử nhìn, sau đó đáp: “Được!”
Nam tử gật nhẹ đầu, tiếp đấy quay người biến mất ngay tại chỗ!
Diệp Huyền hơi sững sờ, tốc độ nhanh như vậy luôn?
Không nghĩ nhiều nữa, hắn cũng ngực kiếm, cả người trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Tốc độ của hai người cực kỳ nahnh, chỉ trong chớp mắt cả hai đã đến trước một ngọn núi, nam tử ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi rồi hơi nhíu mày lại.
Diệp Huyền cũng nhíu mày.
Chỗ này không thể bay!
Vừa rồi lúc bay đến chỗ này, hắn đã bị một luồng sức mạnh thần bí trấn áp!
Thần đồng giả bên cạnh hắn cũng thế!
Hình như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta: “Xưng hô thế nào?”
Nam tử im lặng một lúc rồi trả lời: “Thần Đồng!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Gọi là Thần Đồng luôn?”
Nam tử gật đầu, lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Vậy xưng hô với ngươi thế nào?”
Diệp Huyền cười đáp: “Diệp Huyền!”
Nam tử gật nhẹ đầu và nhìn về phía đỉnh núi, hắn ta nhẹ giọng nói: “Chỗ này chắc hẳn không đơn giản, không biết có phải là nơi ở của Ngự Thiên Thần kia không.”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn đỉnh núi: “Lên chứ?”
Nam tử gật đầu, hai người đang định đi lên thì đúng lúc này, đột nhiên phía chân trời xa xăm nứt ra, ngay sau đó, một bóng người bay thẳng qua đỉnh đầu của cả hai!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của hai người trở nên hơi khó coi!
Có người có thể bay được!
Thế này hơi ngại rồi nha!
Giờ có đi lên đó nữa không?
Nhưng cũng mất mặt quá rồi!
Thần Đồng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó đáp: “Cấm chế ở chỗ này rất mạnh, nếu cưỡng chế bay lên sẽ có độ khó…”
Thần Đồng trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Đi lên không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Nếu đi lên thì có mất mặt quá không nhỉ?”
Thần Đồng hơi chần chừ, sau đó bảo: “Có hơi đấy!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hay là thế này nhé, ta giúp ngươi chống đỡ cấm chế chi lực ở bên trên, ngươi lên đó trước, đợi sau khi ngươi lên rồi lại giúp ta chống đỡ cấm chế chi lực này… thế nào?”
Thần Đồng thấy hơi ngại: “Để… ta lên đó trước sao?”
Diệp Huyền cười hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Thàn Đồng hơi do dự, sau đó nói: “Có hơi ngại!”
Diệp Huyền vội vàng bảo: “Vậy ngươi giúp ta chống đỡ cấm chế chi lực đó để ta lên trước cho, ta không biết ngượng!”
Thần Đồng: “…”
Diệp Huyền cũng không phí lời nữa mà ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Chúng ta bắt đầu luôn đi!”
Nói xong, hắn từ từ bay lên, mà lúc này, luồng cấm chế chi lực lớn mạnh kia đột nhiên từ trời giáng xuống, giống với loại trọng lực trước đó, cứ như có mấy chục vạn ngọn núi đang đè lên người mình vậy.
Diệp Huyền vội vàng nhìn về phía Thần Đồng, Thần Đồng hơi chần chừ, sau đó hắn ta từ từ giơ tay phải lên, ngay sau đó, một luồng sức mạnh to lớn phun trào lên trên nhưng gần như chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của hắn ta đã trực tiếp trắng bệch cả đi!
Luồng sức mạnh kia thật sự quá mạnh, cho dù là hắn ta cũng thấy khó mà chịu đựng được!
Mà sau khi Thần Đồng ngăn chặn luồng sức mạnh đó, Diệp Huyền vội vàng lao vút lên trời, chỉ trong chớp mắt đã phóng thẳng tới đỉnh núi.
Mà bên dưới, Thần Đồng cũng hạ tay phải xuống, cả người ho sù sụ!
Hết chương 3817.



Bạn cần đăng nhập để bình luận