Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1587: Là nàng ta

Diệp Huyền đi tới bên cạnh Tiểu phạn, Tiểu Phạn ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng chỉ tay vào đám sương màu máu kia, cơ thể rung lên kịch liệt, cổ họng không ngừng gào rít, muốn nói gì đó nhưng không thể.

Nàng vô cùng đau khổ.

Thấy Tiểu Phạn như vậy, Diệp Huyền cũng rất đau lòng. Hắn ôm lấy Tiểu Phạn, Tiểu Phạn cũng ôm chặt lấy hắn và gào khóc.

Khoảnh khắc ấy, nàng càng giống một đứa trẻ hơn.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt hắn lạnh lùng vô cùng.

Đây là một âm mưu!

Có người cố ý giết con chó ở trước mặt Tiểu Phạn và hắn!

Ai?

Tiểu Phạn ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Huyền cũng nhìn nàng: “Ta đưa ngươi đi báo thù.”

Hắn biết, người hoặc dị thú cố ý giết con chó trước mặt Tiểu Phạn chắc chắn đang ở trong bóng tối.

Diệp Huyền không làm phiền nàng, mà chỉ ở bên nàng.

Diệp Huyền kéo lấy Tiểu Phạn đi về phía xa. Hắn chầm chầm nhắm mắt lại: “Tiền bối, ngươi có cảm nhận được xung quanh có người hay dị thú gì không?”

Nghĩ tới nữ nhân ấy, sắc mặt Diệp Huyền dần trở nên dữ tợn.

Diệp Huyền không nói gì nữa mà xòe bàn tay ra, Giới Ngục tháp bay vụt lên. Diệp Huyền nhìn Giới Ngục tháp, lúc ấy sắc mặt hắn dữ tợn vô cùng: “Dị Thú kinh, hôm nay để lão tử xem xem ngươi hơn hay tiểu tháp này hơn!”

Diệp Huyền nghĩ tới một người.

Một lát sau, tầng thứ chín nói: “Ta có thể cảm nhận được một chút nhưng ta không biết là người hay thú, cũng không biết vị trí cụ thể của đối phương.”

Một lát sau, Tiểu Phạn không khóc nữa, nàng chỉ quỳ trước vũng máu, hai mắt vô thần.

Dị Thú kinh!

Tiểu Phạn nhìn hắn hồi lâu sau đó nhấc thanh kiếm, đứng dậy, tay phải thì túm chặt lấy Diệp Huyền.

Lục Đạo Chân Ngôn!

Cứ thế, Tiểu Phạn quỳ từ sáng đến tối. Lúc này, hắn đi tới trước mặt nàng, kéo lấy tay nàng: “Báo thù!”

Lục Đạo Chân Ngôn mà tiên sinh từng sáng tạo ra!

Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một lát rồi lại bảo: “Xin lỗi, ta đang ở trong tháp nên cảm nhận bị hạn chế rất nhiều.”

Dứt lời, hắn gào lên: “Tù Thiên Địa này!”

Giới Ngục tháp bay vụt lên, cùng lúc đó một chữ “Tù” màu máu đỏ xuất hiện ở phía chân trời xa xa.

Bởi dị thú và sinh linh ở nơi này không có lí do gì đi chọc vào Tiểu Phạn. Chỉ có thể giải thích rằng đối phương đang nhắm vào hắn!

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển bỗng vang lên trong đầu hắn: “Ngươi sẽ hại chết chính mình đấy!”

Lúc này, Diệp Huyền cũng không nghĩ nhiều được như vậy!

Câu nói này không phải một câu nói đùa. Tiểu tháp và Lục Đạo Chân Ngôn mà tiên tri để lại thực sự có thể trấn áp đất trời này.

Đây là chân ngôn mạnh nhất ngoài chân ngôn Tù Vạn Giới Nhân Tiên. Có điều, bình thường hắn cũng không sử dụng, bởi vì chiêu này sẽ trấn áp cả trời đất!

Dị Thú kinh nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Nhân loại đáng chết, ngươi…”

Người này chính là Dị Thú kinh, mà bên cạnh nàng chính là con quái điểu kia!

Đúng lúc ấy, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời.

Nói một cách nghiêm khắc hơn thì bởi hắn mà con chó này mới chết.

Diệp Huyền nói: “Ta không quan tâm được nhiều như vậy nữa. Lão tử chỉ muốn tẩn chết nàng ta!”

Ở phía chân trời, Giới Ngục tháp rung chuyển kịch liệt, từng luồng sức mạnh không ngừng tỏa ra. Mà lúc này, những lá phù văn hư ảo cũng đang xuất hiện.

Tù Thiên Địa!

Mà kẻ đáng nghi nhất chính là Dị Thú kinh!

Sắc mặt Diệp Huyền lúc này tái nhợt vô cùng!

Chỉ trong chớp mắt, cả đất trời bị bao phủ bởi một màu đỏ.

Uỳnh!

Đúng lúc đó, Tiểu Phạn ở phía không xa bỗng gào một tiếng. Nàng nhảy lên, bay vụt lên trời và đâm kiếm về phía Dị Thú kinh.

Dị Thú kinh chau mày, nàng đánh một chưởng, một vòng xoáy màu đen bao vây lấy Tiểu Phạn. Thế nhưng ngay sau đó, vòng xoáy màu đen bỗng vỡ tung, còn Dị Thú kinh thì bị chém bay. Con quái điểu bỗng kêu lên một tiếng, sau đó xông về phía Tiểu Phạn. Thế nhưng nó còn chưa lại gần nàng thì đã bị Tiểu Phạn chém một kiếm!

Con quái điểu lùi lại, Tiểu Phạn bèn nhìn về phía Dị Thú kinh. Hai tay nàng nắm chặt kiếm và chém về phía trước. Không gian phía trước lập tức xuất hiện một lỗ hổng. Ở phía xa xa, sắc mặt của Dị Thú kinh thay đổi, nàng ta chắp hai tay lại: “Hộ!”

Dứt lời, không gian xung quanh nàng bỗng thu hẹp lại. Song ngay sau đó, không gian lại nổ tung.

Dị Thú kinh lại lùi lại, còn chưa dừng lại thì Tiểu Phạn bỗng xuất hiện trước mặt nàng và chém kiếm xuống.

Dị Thú kinh nhếch khóe miệng, gào lên: “Diệt!”

Vĩnh Sinh chi địa bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt!

Uỳnh!

Tiểu Phạn lùi về phía sau cả trăm trượng, Dị Thú kinh đang định ra tay lần nữa thì hình như nàng cảm nhận được gì đó và nhìn về phía Giới Ngục tháp ở phía không xa!

Giới Ngục tháp đang phong ấn thế giới này!

Dị Thú kinh quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Nhân loại, ngươi định cá chết lưới rách với ta sao?”

Diệp Huyền cười gằn: “Đúng vậy!”

Dị Thú kinh híp hai mắt lại: “Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy!”

Diệp Huyền gằn giọng nói: “Ngươi đã giết con chó của Tiểu Phạn!”

Một lát sau, Dị Thú kinh bỗng mở mắt: “Là nàng ta!”

Dị Thú kinh sững sờ, sau đó nhìn về phía Tiểu Phạn: “Chó của ngươi chết rồi?”

Tiểu Phạn cầm kiếm quét ngang về phía cổ mình. Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Dị Thú kinh lập tức thay đổi, nàng vội nói: “Ta không hề giết chó của ngươi!”

Tiểu Phạn không trả lời, nàng định gia tăng sức lực. Dị Thú kinh bèn vội vàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Nhân loại, ta không hề giết con chó đó.”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Dị Thú kinh, sau đó hắn ngăn Tiểu Phạn lại.

Hắn nhìn Dị Thú kinh: “Trừ ngươi ra thì ở đây không ai có thù với hai người chúng ta hết!”

Dị Thú kinh trầm giọng nói: “Ta muốn giết thì cũng chỉ giết các ngươi chứ đi giết một con chó làm gì?”

Nói đến đây, hình như Dị Thú kinh nhớ tới điều gì đó, sắc mặt nàng lập tức trở nên dữ tợn: “Có người muốn đổ oan cho ta! Đúng là to gan!”

Nói đoạn, nàng bèn nhắm mắt lại.

Đây là thế giới của nàng, có chuyện gì xảy ra mà giấu được nàng chứ!

Tiểu Phạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận