Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1159: Ta phụng mệnh của thần tới đây lấy đầu các ngươi

Kim quang nam tử nhìn A Tội: “Bây giờ nếu các hạ rời đi vẫn còn kịp đấy.”

A Tội hơi do dự, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền đang trị thương ở cách đó không xa: “Hắn đi cùng ta!”

Kim quang nam tử không thay đổi nét mặt: “Vậy các hạ chết chung với hắn luôn đi!”

Vừa dứt lời, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Lúc này, luồng uy áp đó càng ngày càng mạnh, rõ ràng nó đã càng lúc càng đến gần.

A Tội ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền nói: “Tiền bối mau đi đi.”

A Tội nhìn về phía hắn, Diệp Huyền lại cười bảo: “Chuyện này không liên quan đến tiền bối, ta không thể liên lụy đến tiền bối được!”

Đặc biệt là nhân quả!

Nghe được lời của A Tội, Diệp Huyền ôm quyền với hắn ta: “Cảm ơn.”

Hắn ta cũng không muốn phải nịnh bợ nữ tử váy trắng, chỉ là giữa Thần Điện và Diệp Huyền, hắn ta càng coi trọng Diệp Huyền hơn, vì vậy, hắn ta muốn gieo một “nhân” xuống, về phần tương lai sẽ kết ra “quả” gì thì hắn ta cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn ta đã từng vì gheo “ác” nhân mới biến thành giống như bây giờ.

Hắn vừa đi, những cường giả Bắc Cảnh phía sau hắn đều phải chết!

Chỉ là có thể trả được hay không còn phải xem hôm nay có sống sót được hay không đã.

A Tội trầm giọng đáp: “Ngươi đi chung với ta không?”

Đối với quyết định của A Tội, hiển nhiên hắn biết ơn, dù sao thì người ta cũng chẳng nợ hắn thứ gì nhưng vẫn bằng lòng nán lại giúp hắn…

A Tội im lặng một lúc, sau đó nói: “Ta sẽ giúp ngươi một chút! Lát nữa nếu thật sự không thể địch lại được vậy ta sẽ rời đi sau, được không?”

Diệp Huyền cười đáp: “Ta không đi được! Cũng không thể đi!”

Có lẽ một hành động vô tình của ngươi sẽ thay đổi cả người ngươi trong tương lai!

Diệp Huyền biết Giới Ngục tháp đang biểu đạt điều gì, nó đang kêu hắn mau chạy!

Thế gian rộng lớn, quỷ thần khó lường.

Chạy?

Phần nhân tình này hiển nhiên hắn sẽ ghi nhớ trong lòng.

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Giới Ngục tháp xuất hiện trong tay hắn, nó hơi rung lên giống như đang biểu đạt điều gì đó.

Diệp Huyền lắc đầu, hắn nhìn về phía đám cường giả Hiên Viên tộc và các thế lực khác, nhẹ giọng nói: “Nếu cứu muội muội ta và những người bạn này, vậy mấy người kề vai chiến đấu với ta như bọn họ phải làm sao?”

Diệp Huyền cười bảo: “Linh trí của tháp này vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, bây giờ chỉ tương đương với một đứa trẻ, cũng là lúc dễ khống chế nhất, cho nên ngươi và Viêm Già, còn có A Việt nữa, có thể chân chính nắm giữ nó ở thời điểm này, đúng không?”

Trong sân, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, không gian giữa không trung đó đột nhiên nứt ra, một tia sáng vàng bắn xuyên qua đó, rất nhanh, trong luồng sáng vàng ấy có một bạch y nam tử bước ra. Bạch y nam tử lớn lên trông cũng không khác gì nhân loại, một bộ áo trắng, mày kiếm mắt sáng, nhìn từ vẻ ngoài trông rất nho nhã phong lưu.

Diệp Huyền nhìn về phía Liên Thiển, hắn đưa Giới Ngục tháp tới trước mặt nàng: “Liên Thiển cô nương, cái này cho ngươi.”

Đúng lúc này, đột nhiên Giản Tự Tại nhìn bạch y nam tử: “Ngươi không phải thần, ngươi là ai?”

Trừ phi chạy đến Ngũ Duy, bằng không cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả!

Giản Tự Tại nhìn bạch y nam tử: “Đang yên đang lành không thích làm người, lại đi làm tôi tớ của người ta làm gì?”

Tôi tớ?

Bạch y nam tử nhìn nàng, cười đáp: “Ta là tôi tớ của thần.”

Liên Thiển nhìn hắn: “Có ý gì?”

Hắn ta bước ra từ trong ánh sáng vàng như vậy, mà khi hắn ta xuất hiện trong mảnh tinh không này, đột nhiên không gian nơi đó trở nên hư ảo hẳn!

Thần?

Tất cả những người có mặt ở đó đều nhìn bạch y nam tử kia, đây là thần sao?

Liên Thiển gật đầu: “Ngươi muốn đưa tháp này cho ta là để ta dẫn muội muội ngươi và bạn bè ngươi đi phải không?”

Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc này, phía chân trời xa xăm đột nhiên rung chuyển.

Liên Thiển im lặng một lúc, sau đó lắc đầu: “Mục tiêu của tất cả mọi người đều là tháp này, ngươi cho ta, cho dù ta có thể trốn thoát được Thần Điện thì cũng không thể thoát được một vài người khác…”

Nói xong, hắn nhìn về phía Liên Thiển: “Ý của ta là ta không muốn liên lụy đến ngươi, Viêm Già, Đế Khuyển và Tiểu Linh Nhi trong tháp.”

Bạch y nam tử mỉm cười: “Thần có thể khiến ta trở nên mạnh hơn.”

Giản Tự Tại cười đáp: “Cho nên ngươi mới quỳ gối?”

Bạch y nam tử nhẹ giọng đáp: “Quỳ gối có gì không tốt? Quỳ thì có thể sống, quỳ thì có thể trở nên mạnh hơn, quỳ thì có thể khiến đại đạo chi lộ của ta đi càng xa hơn.”

Nói xong, hắn ta mỉm cười: “Còn nữa, quỳ và đứng vốn không có gì khác biệt, Giản cô nương, ngươi cũng thế!”

Giản Tự Tại bật cười: “Người có thể nói quỳ một cách trong sáng thoát tục như thế… không thể không nói ta rất khâm phục ngươi, da mặt ngươi còn dày hơn cả tên Diệp Huyền bên dưới, không đúng, hắn còn lâu mới bì kịp ngươi!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, mình nằm không cũng trúng đạn!

Bạch y nam tử nhìn Giản Tự Tại: “Thần nói nếu ngươi nguyện làm tôi tớ của hắn ta thì hắn ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, dẫn ngươi đi tới thế giới cực lạc.”

“Tôi tớ?”

Giản Tự Tại bật cười ha ha: “Giản Tự Tại ta cũng không có thói quen quỳ gối!”

Bạch y nam tử gật nhẹ đầu, hắn ta mở lòng bàn tay ra, một lá bùa màu vàng bay ra từ trong đó, rất nhanh, lá bùa màu vàng đó đã nổ tung, trong nháy mắt, một tàn ảnh màu vàng bay vút ra từ bên trong, tàn ảnh màu vàng này bay thẳng về phía Giản Tự Tại.

Khóe miệng Giản Tự Tại hơi hạ xuống, nàng giẫm mạnh chân phải xuống, cả người lao vút lên trời.

Bạch y nam tử nhìn Diệp Huyền ở bên dưới: “Các ngươi khinh nhờn thần uy, tội không thể tha, ta phụng mệnh của thần tới đây lấy đầu các ngươi.”

Vừa dứt lời, tay phải của hắn ta cách không tóm về phía vị trí mà Diệp Huyền đang đứng, lập tức có một luồng sức mạnh to lớn trực tiếp bao phủ Diệp Huyền.

Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền vung tay phải, bốn thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hắn gầm lên: “Còn không hợp thể nữa là ta sẽ xong đời đấy! Mau hợp cho lão tử!”

Dứt lời, hắn thúc giục Kiếm ý hợp nhất bốn thanh kiếm lại.

Ầm!

Một lần này, bốn thanh kiếm không hề phản kháng mà trực tiếp dung hợp thành một thanh kiếm…

Vù!

Một tiếng kiếm minh vút thẳng lên trời, vang vọng toàn bộ Tứ Duy vũ trụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận