Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1606: Mạnh hơn gấp 10

Diệp Huyền nhíu mày: " Vảy Chúc Long? Chúc Long là cái gì?"

Khóe miệng bạch phát lão giả khẽ giật: "Chúc Long không phải đồ chơi mà là dị thú, từng là kẻ đứng đầu trên dị thú bảng. Lúc trước vì bảo vệ dị thú mà liên thủ với vị kỳ nhân kia để đối phó với Ngũ Duy kiếp.”

Mí mắt Diệp Huyền co giật: "Nó còn sống?"

Bạch phát lão giả lắc đầu: "Làm sao có thể, nó hứng chịu phần lớn sức mạnh của Ngũ Duy kiếp mà bị trọng thương, cuối cùng thì chết, vị kỳ nhân kia đã đưa hắn ta vào trong này.”

Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Chương Vĩ sơn cách nơi này ngàn dặm."

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Nó đã chết rồi, ta đi lấy vảy của nó có phải hơi không phù hợp rồi không?"

Bạch phát lão giả nhìn Diệp Huyền: "Nếu là người khác đi lấy, chắc chắn sẽ chết không toàn thây, nhưng nếu ngươi đi lấy, chắc là vấn đề sẽ không lớn lắm đâu."

Diệp Huyền: "..."

Nghe vậy, Diệp Huyền trầm mặc.

Thật ra hắn cũng rất thắc mắc.

Diệp Huyền cười rạng rỡ: "Gần đây vận khí quả thật có hơi tốt một chút."

Tại sao?

"Có đấy!"

Mí mắt của bạch phát lão giả hơi giật, hắn ta nhìn Diệp Huyền: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tầng thứ chín đột nhiên tức giận nói: "Mẹ nó, lại như vậy nữa, đúng là không có thiên lý mà. Lão tử không sống nữa, đều là con người sao lại khác biệt lớn như vậy?"

Chẳng lẽ mình là tiên tri chuyển thế sao?

Tầng thứ chín đột nhiên tức giận nói: "Ngươi có biết năm đó ta tu luyện như thế nào không? Cho dù phát hiện ra một bí cảnh cũng phải thập tử nhất sinh mới đạt được chút lợi ích. Mà ngược lại là ngươi sau khi tiến vào cứ như gian lận ấy, đầu tiên là có Thiên Mạch giả đi theo. Bây giờ, đại năng trong này lại còn đối xử tốt với ngươi như vậy. Mẹ nó, ngươi nói xem, ngươi có phải tiên tri chuyển thế hay không!"

Nghe được lời của tầng thứ chín, Diệp Huyền không nói gì, tự nói trong lòng: "Tiền bối, ngươi có cần phản ứng thái quá đến như vậy không?"

Đúng vậy, tốt đến hơi bất thường.

Bạch phát lão giả không nói gì.

Tầng thứ chín thấp giọng thở dài: "Thế này cũng tốt đến hơi bất thường rồi đấy!”

Diệp Huyền lại nói: "Nếu kiếp trước của ta là tiên tri, vậy nữ tử váy trắng là thế nào? Nhất định nàng ta không biết tiên tri là ai, còn có huyết mạch của ta nữa, hình như tiên tri không có loại huyết mạch này, đúng chứ?"

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền nhìn về phía bạch phát lão giả: "Tiền bối, ngươi nói thật với ta đi, ta có phải là tiên tri chuyển thế không?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ta không biết!"

Hắn cảm thấy vẫn dựa vào chính mình thì hơn.

Diệp Huyền lắc đầu, nữ tử váy trắng có thể bảo vệ hắn cả đời sao?

Diệp Huyền nhìn về phía bạch phát lão giả: "Sao lại nói vậy?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn có thể sống đến bây giờ, Tiểu Phạn có công lao rất lớn!

Tầng thứ chín nói: "Ta cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, cho nên lại cảm thấy ngươi không phải tiên tri chuyển thế, bởi vì nữ tử váy trắng rõ ràng không biết tiên tri, còn huyết mạch này của ngươi nữa, huyết mạch của ngươi không đơn giản một chút nào, vị phụ thân chưa từng gặp mặt kia của ngươi chắc chắn không phải là một người đơn giản, như vậy vấn đề đặt ra ở đây là rốt cuộc ngươi là ai?"

Bạch phát lão giả nhìn hắn: "Ý của ta là ngươi nhất định phải sống sót đi tới trước mặt Chúc Long kia, chỉ cần ngươi nhìn thấy nó thì ngươi mới có thể lấy được."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không phải tiền bối nói chỉ cần ta đi là có thể đạt được sao?"

Bạch phát lão giả lại nói: "Lần này đi Chương Vĩ sơn, còn có một phiền phức quan trọng, đó chính là Chúc Long từng có uy vọng cực cao, nó tuy đã chết, nhưng lại có rất nhiều dị thú đang bảo vệ nó, những dị thú này sẽ không cho một nhân loại đến gần nó!"

Tầng thứ chín lại nói: "Thật ra ta cảm thấy kiếp trước của ngươi cũng không được tính là lợi hại, kiếp này của ngươi mới thật sự lợi hại kìa. Mẹ nó, so về chỗ dựa vững chắc, cả Ngũ Duy này có ai có thể so sánh với ngươi? Phệ Linh tộc và Vô Địch tông kia cũng chỉ là một đám gà mờ, đấu thua ngươi thì bọn họ phải chết, đấu thắng ngươi thì bọn họ chết càng thảm hơn, dù thắng dù thua gì cũng đều là chết, trước tiên để ta mặc niệm cho bọn họ một chút đã.”

Bạch phát lão giả nói: "Dị Thú Kinh!"

Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu ngay.

Thật ra, tầng thứ chín chỉ thấy được điểm tốt của hắn chứ không thấy nguy hiểm mà hắn gặp phải, lúc mới tới, nếu như không phải hắn cho con chó nhỏ kia một linh quả thì thi thể của hắn chắc là đã đã nguội lạnh rồi.

Không!

Lúc này, bạch phát lão giả đột nhiên nói: "Ngươi đi bên kia, sẽ không có nguy hiểm gì đâu, sự thật không có tuyệt đối."

Thỉnh thoảng dựa vào nữ tử váy trắng này là được rồi.

Bất cứ khi nào con người cũng đều phải dựa vào chính mình.

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao?"

Bạch phát lão giả nói: "Ngươi lấy đâu ra nhiều vì sao thế? Ngươi có đi hay không đây? Nếu không đi thì ta giải phong ấn hai thanh kiếm này cho ngươi, sau đó ngươi lập tức rời khỏi đây ngay đi!”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, nếu lấy được vảy của Chúc Long thì kiếm của ta sẽ mạnh đến mức độ nào?"

Bạch phát lão giả nói: "Mạnh hơn gấp mười lần so với hiện tại!"

Nghe vậy, Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: "Ta đi!"

Nói xong, hắn kéo Tiểu Phạn xoay người rời đi, dường như nghĩ đến cái gì đó mà lại dừng lại, sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Phạn: "Tiểu Phạn, hay là ngươi ở lại chỗ này trước đã?"

Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyền nhưng không nói lời nào, cứ nhìn hắn như vậy.

Diệp Huyền vội vàng nói: "Đừng đừng, chúng ta đi cùng nhau!"

Nói xong, hắn kéo Tiểu Phạn bước nhanh rồi biến mất ở nơi cách đó không xa.

Bạch phát lão giả nói: "Bốn thanh kiếm này để lại ở chỗ ta, ta chờ ngươi trở về."

Xa xa, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Nếu ta không thể quay lại thì sao?"

Bạch phát lão giả nói: "Vậy chúng nó thuộc về ta."

Nghe vậy, Diệp Huyền tức giận suýt chút nữa thì hộc máu.

Lão giả này thật sự quá tệ!

Rất nhanh sau đó, hắn đã theo Tiểu Phạn biến mất ở phía xa xa.

Bạch phát lão giả thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua bốn thanh kiếm trong tay, nhẹ giọng nói: "Kiếm tốt! Tiểu tử này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận