Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1438: Hắn ta đã lựa chọn thế nào ?

Tay trái của Trần Nhất Mộng đặt ở trên thanh đao sau thắt lưng, hắn ta bước lên phía trước một bước, vừa bước ra đã có một luồng đao ý trực tiếp bao phủ Diệp Huyền.

Diệp Huyền đang định nói chuyện thì lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: "Trốn!"

Trốn?

Diệp Huyền nhìn Trần Nhất Mộng, hắn lắc đầu. Hắn biết, giờ khắc này nếu hắn trốn, sau này chuyện này sẽ trở thành một cây gai trong lòng của hắn, một cây gai vĩnh viễn không thể nhổ đi.

Hơn nữa hắn tin chắc mình trốn không thoát!

Dù cho có Nhất Kiếm Vô Lượng, hắn cũng chạy không thoát!

Còn nữa, hắn cũng không định trốn.

Không phải chỉ là đỡ hai đao thôi sao?

Một đao đó, nàng không đỡ nổi!

Phá Giới phù!

Trần Nhất Mộng gật đầu, rút đao ra trảm.

Kiếm linh nhìn về phía hắn, đúng lúc này, giữa lông mày Diệp Huyền, một lá thất sắc phù lục đột nhiên bay ra!

Trần Nhất Mộng gật đầu: “Có thể!"

Ầm!

Ai sợ ai?

Đối mặt với Trần Nhất Mộng, Diệp Huyền không dám giữ lại mà trực tiếp sử dụng thất sắc phù lục mà Phù Văn tông cho hắn, vào một khắc phù này xuất hiện, nó đột nhiên biến thành một mũi kiếm và biến mất.

Diệp Huyền cười nói: "Vậy thì tới đi!"

Diệp Huyền nói: "Ta có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào sao?"

Diệp Huyền có thể đỡ được không?

Ầm!

Một đao trảm rất tùy ý, nhưng sắc mặt Diệp Huyền lại bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, không chỉ hắn mà thời khắc này kiếm linh đang đứng bên cạnh vẻ mặt cũng lập tức nặng nề hẳn đi!

Cùng một tiếng nổ vang lên, giữa sân có tiếng vỡ vụn truyền tới, một lát sau, một tấm phù chú từ đỉnh đầu Diệp Huyền bay xuống!

Phá giới!

Giữa sân, không gian đột nhiên vỡ ra, không gian này hoàn toàn không chịu được sức mạnh của lá phù!

Vừa nói dứt câu, hắn ta bước lên phía trước một bước, đao trong tay đột nhiên bay ra.

Diệp Huyền thu hồi lá thất sắc phù lục đó, sau đó nhìn về phía Trần Nhất Mộng, Trần Nhất Mộng gật đầu: “Không hổ là phù lục mà hắn ta vẽ, đúng là mạnh mẽ, khó trách năm đó lão sư coi trọng hắn ta như vậy!"

Ầm!

Bị hư hại!

Kiếm Vực!

Là lá thất sắc phù lục đó, mà giờ khắc này, lá thất sắc phù lục này đã mất đi ánh sáng!

Thanh đao đó đột nhiên ngừng lại, nhưng mà lúc này, đao đã đâm vào giữa lông mày Diệp Huyền nửa tấc.

Ầm!

Không chỉ có Kiếm Vực mà còn có Không Gian Đạo tắc, hai loại sức mạnh cùng nhau trấn áp!

Nhưng mà cũng may đã đỡ được một đao của Trần Nhất Mộng!

Chữ 'Tù' đỏ như máu đó trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Nhưng mà thanh đao đó cũng hư ảo đi rất nhiều, mà lúc này, thanh đao đã đi tới giữa lông mày Diệp Huyền!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên xuất hiện ở chung quanh hắn.

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Lại đỡ một đao của ta, một đao này, ta sẽ không nương tay."

Diệp Huyền không còn dám giữ sức, chân phải hắn bỗng nhiên giẫm một cái, khi đao đó tới cách trước mặt hắn hơn một trượng, một cái chữ 'Tù' đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trên đao, cùng lúc đó, một luồng hồng mang trực tiếp bao phủ cả thanh đao lại, nhưng mà sau một khắc...

Mà nơi xa, thời khắc này sắc mặt Diệp Huyền trực tiếp trở nên tái nhợt, hắn biết, một đao này, nếu như hắn không dùng hết toàn lực chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ!

Một đao đó rất chậm, không có bất kỳ đao mang hoặc là đao khí, chỉ là một đao rất đơn giản!

Cả thanh đao đang rung động kịch liệt, cùng run lên còn có thân thể Diệp Huyền, hắn đã sắp không chịu đựng nổi sức mạnh của thanh đao này nữa!

Đối diện Diệp Huyền, Trần Nhất Mộng không có thu đao, cũng không tiếp tục xuất thủ, hắn ta cứ nhìn Diệp Huyền như vậy.

Bây giờ hắn ta muốn giết Diệp Huyền, chỉ cần một ý niệm.

Bởi vì nếu như hắn ta lại ra một đao, cho dù như thế nào thì Diệp Huyền cũng không đỡ nổi.

Thế nhưng hắn ta không xuất đao.

Trần Nhất Mộng xòe lòng bàn tay ra, thanh đao giữa lông mày Diệp Huyền đột nhiên bay đến trong tay hắn ta, hắn ta quay người rời đi.

Sau lưng, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tại sao?"

Trần Nhất Mộng dừng bước lại, hắn ta nói khẽ: "Ta rất muốn giết ngươi bởi vì ngươi rất ưu tú, ngươi đối địch với thư viện, sau này thư viện sẽ gặp nguy! Thế nhưng..."

Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ: "Lão sư đã từng nói với ta, hắn ta nói, đao của ta có mạnh mẽ tới đâu cũng không mạnh hơn một chữ lý! Ta hỏi hắn ta cái gì là lý, hắn ta nói lí lẽ ở trong lòng!"

Nói xong, hắn ta quay người nhìn về phía Diệp Huyền: “Tiểu tháp cũng không phải là của Vạn Duy thư viện, Vạn Duy thư ốc cũng không phải của Vạn Duy thư viện, Vạn Duy thư viện không có bất kỳ quyền lợi nào chiếm hai thứ này thành của mình. Tiểu tháp nhận ngươi làm chủ nhân thì nó là của ngươi. Thư viện nhằm vào ngươi đây là thư viện mất lý, nếu như bởi vì vậy mà ta đến giết ngươi sẽ là ta mất lý. Nhưng nếu như có một ngày nào đó ngươi muốn diệt thư viện vậy ta nhất định sẽ giết ngươi."

Nói xong, hắn ta quay người rời đi.

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn thoáng qua bóng lưng Trần Nhất Mộng nơi xa, nói khẽ: "Hắn ta không hề thay đổi!"

Diệp Huyền nhìn về phía Liên Thiển, Liên Thiển nói khẽ: "Thật ra thì hắn ta là một kẻ đáng thương, hắn ta vốn là một thư sinh, gia đạo sa sút, gia tộc bị diệt, là chủ nhân đi ngang qua cứu hắn ta, hắn ta quỳ ngoài cửa chủ nhân suốt mười ngày mười đêm, cầu chủ nhân giúp hắn ta báo thù. Chủ nhân không giúp hắn ta báo thù mà dạy hắn ta đọc sách, dạy hắn ta học đao, năm năm sau, chủ nhân dẫn theo hắn ta đi tới tông môn đã diệt gia tộc của hắn ta năm đó, để hắ tan lựa chọn."

Diệp Huyền hỏi: “Hắn ta đã lựa chọn thế nào ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận