Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1282: Ngươi không biết mình đã chết

Nơi nào đó trong tinh không mịt mờ, một nữ tử váy trắng chậm rãi đi giữa tinh không, nàng cứ đi như vậy, một bộ đồ trắng tựa như cửu thiên thần nữ.

Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên ngừng lại, mà ở trước mặt nàng không xa, không gian đột nhiên vỡ ra, rất nhanh, một tên nam tử trung niên đi ra, nam tử trung niên nhìn lướt qua bốn phía, nói khẽ: "Đây chính là Tứ Duy vũ trụ sao... rất yếu..."

Nói xong, ánh mắt của hắn ta nhìn vào nữ tử váy trắng: “Chúng ta nhịn ngươi lâu lắm rồi.”

Nhịn!

Kỳ thật, Ngũ Duy vũ trụ đang nhịn nữ tử váy trắng!

Bởi vì nếu như không vì nữ tử váy trắng, cường giả Ngũ Duy đã lấy được Giới Ngục tháp mà bọn họ muốn.

Mặc dù bọn họ không thể nào vào Tứ Duy vũ trụ nhưng bọn họ vẫn có thể thông qua một ít phương pháp đặc thù để giáng lâm Tứ Duy vũ trụ, đương nhiên, thực lực sẽ giảm bớt đi nhiều, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm, bởi vì phải đối mặt với đủ loại cấm chế được thiết lập.

Có điều, vì Giới Ngục tháp, tất cả mạo hiểm đều là đáng giá.

Giữa sân, nữ tử váy trắng nhìn nam tử trung niên nhưng không nói gì.

Nữ tử váy trắng đột nhiên nói: "Biết vì sao ngươi vẫn chưa chết không?"

Đương nhiên, bọn họ cũng không dám khinh thường nữ tử váy trắng này chút nào.

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng: “Không thể không nói, Tứ Duy vũ trụ này mặc dù yếu nhưng ngươi rất mạnh, mạnh đến nằm ngoài dự liệu của chúng ta."

Nữ nhân này đã áp chế bọn họ.

Nam tử trung niên nheo hai mắt lại, hắn ta đang định nói chuyện thì đột nhiên, sắc mặt của hắn ta bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, bởi vì chẳng biết lúc nào yết hầu của hắn ta đã xuất hiện một vết kiếm.

Nhưng bọn họ không ngờ mình lại gặp phải một vấn đề lớn nhất.

Nam tử trung niên cười nói: "Vì sao?"

Mà bị một người đến từ Tứ Duy ngăn chặn, đối với cường giả Ngũ Duy vũ trụ thì đó là một chuyện vô cùng nhục nhã!

Nữ tử váy trắng!

Cơ thể của nam tử trung niên hơi hư ảo, không giống như thi thể nhưng lại không hoàn toàn hư ảo, có cảm giác hư hư thật thật.

Nam tử trung niên nhìn về phía nữ tử váy trắng: “Bản thể của ta ở Ngũ Duy, ngươi sao có thể giết chết ta được? Trừ phi kiếm của ngươi có thể vượt qua thời gian, vượt qua không gian..."

Bởi vì, nàng thật sự rất mạnh!

Nói đến đây, những sợi tơ màu đỏ trên thân thể hắn ta đột nhiên nổ bể ra.

Nữ tử váy trắng nhìn nam tử trung niên: “Bởi vì ngươi không biết mình đã chết."

Trong chớp mắt, thân thể nam tử trung niên trực tiếp mờ đi, nhưng lại không biến mất hẳn, trong thân thể hắn ta, vô số sợi tơ màu đỏ bao vây lấy mình, đây chính là những sợi tơ bảo vệ mệnh của hắn ta.

Vù!

Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn về phía thông đạo không gian sau lưng nam tử trung niên: “Trả cái giá lớn như thế phái một tên yếu như sên tới, các ngươi tính xem thường ai?"

Cánh tay màu đen nhánh đó run lên kịch liệt, điên cuồng rút nhanh lại, mà sợi kiếm quang đó chết dính trong lòng bàn tay của hắn ta, cứ như vậy, sau khi lui khoảng mấy chục vạn trượng, cánh tay màu đen đó nổ tung ra, mà sợi kiếm quang đó lại không hư hại chút nào!

Nam tử trung niên liên tục lùi nhanh lại, trong quá trình lui lại, hắn ta kinh hãi nhìn nữ tử váy trắng: “Ngươi... không thể nào, không thể nào..."

Cùng một tiếng nổ vang lên, chuôi trường thương mang theo sức mạnh to lớn này trực tiếp nổ bể ra, hóa thành tro tàn, mà đạo kiếm quang đó một đường xuyên thẳng qua, giờ phút này, nó đã tiến vào một loại không gian kỳ quái, những nơi đi qua, thế như chẻ tre, không có bất kỳ sắc mạnh gì có thể ngăn cản!

Ầm!

Khi đạo kiếm quang này đến, bức tường phù văn đó đột nhiên khẽ rung lên, ngay sau đó, một cái chữ 'Dừng' màu trắng đột nhiên bay ra, sau đó khắc lên trên đạo kiếm quang đó.

Chính bức tường này đã chặn cường giả Tứ Duy tiến vào Ngũ Duy, cũng chặn cường giả Ngũ Duy tiến vào Tứ Duy.

Mà khi sợi kiếm quang này đi tới trước một bức tường phù văn, là bức tường không gian giữa Tứ Duy và Ngũ Duy.

Thời gian dần trôi qua, nam tử trung niên hoàn toàn biến mất.

Kiếm quang một mực tiến lên, rất nhanh, một thanh trường thương đột nhiên phá không mà đến, trảm thẳng vào đạo kiếm quang này!

Bên trong chuôi trường thương này tản ra một luồng khí tức cực kỳ cổ xưa, trên mũi thương, thương mang lấp lóe, mang theo một điểm sáng đỏ, sức mạnh to lớn ẩn chứa trong đó giống như có thể hủy diệt toàn bộ vũ trụ, cực kỳ doạ người.

Ầm!

Vừa nói dứt câu, nàng đột nhiên vung một kiếm ra.

Ầm!

Mà khi sợi kiếm quang này đi vào nơi nào đó, một cánh tay màu đen nhánh đột nhiên ngăn cản sợi kiếm quang này.

Một sợi kiếm quang trực tiếp lọt vào thông đạo không gian đó, sợi kiếm quang này trực tiếp xuyên thẳng qua tầng tầng không gian, nó một đường xuyên qua, những nơi đi qua bị xé rách từng mảng... thẳng tới Ngũ Duy!

Ầm!

Kiếm quang dừng lại.

Yên lặng một lúc, kiếm quang lại đột nhiên rung lên kịch liệt.

Ầm!

Kiếm quang và chữ 'Dừng' đó cùng nhau nổ tung.

Giữa tinh không, nữ tử váy trắng mặt không cảm xúc.

Thật ra thì bức tường đó không ngăn được nàng, nhưng có thể kiềm chế nàng, mà một khi nàng bị kiềm chế, Diệp Huyền sẽ gặp nguy hiểm.

Bây giờ Diệp Huyền vẫn chưa đủ năng lực tự vệ!

Một lát sau, nữ tử váy trắng thu hồi ánh mắt, nàng nhìn về phía sâu trong tinh không, ánh mắt xuyên qua vô số tinh vực: “Một đám vô dụng!"

Nói xong, nàng trực tiếp quay người rời đi, chỉ chốc lát, nàng đã hoàn toàn biến mất ở cuối tinh không.

Sau khi nữ tử váy trắng biến mất, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.

Trong âm thanh mang theo sự bất đắc dĩ sâu sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận