Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 627: Sao có thể

Nơi xa, Diệp Huyền không dám khinh thường, hắn vội xông về phía trước, tay phải nắm chuôi kiếm bên hông, đột nhiên rút kiếm chém ra một trảm.

Xuy!

Một đạo kiếm quang từ giữa sân lóe lên một cái rồi biến mất.

Oanh!

Nắm đấm màu đen kia bị một kiếm này của Diệp Huyền mạnh mẽ bức ngừng ngay tại chỗ.

Lúc này, tay phải Diệp Huyền dùng sức đè ép về phía trước:

- Phá!

Oanh!

Độc Cô Liệt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, hắn mở ra lòng bàn tay, một cỗ lực lượng cường đại dần dần ngưng tụ từ trong lòng bàn tay của hắn.

Nơi xa, vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm túc, hắn biết, đến bây giờ, Độc Cô Liệt vẫn còn chưa sử dụng thực lực chân chính.

Diệp Huyền hai tay cầm kiếm đột nhiên cắm xuống trước mặt, phải như thế mới ngừng lại được.

Theo cỗ Nguyên lực này càng ngày càng nhiều, không gian xung quanh Độc Cô Liệt bắt đầu rung động.

Oanh!

Nhìn thấy hai loại kiếm ý, trong mắt hai tên cường giả Vô Thượng Chi Cảnh cách đó không xa kia lập tức lóe lên một tia kinh ngạc.

Nắm đấm màu đen kia ầm ầm vỡ tan!

Ngay từ đầu hắn chỉ vận dụng năng lực của Phá Không cảnh, hiện tại, hắn đang dùng năng lực của Nguyên Cảnh!

Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra ngoài, vừa bay, bay xa trọn vẹn trăm trượng!

Nhưng mà lúc này, một bóng đen đột nhiên vọt đến trước mặt Diệp Huyền ——

Nguyên lực!

Những nơi cỗ lực lượng này đi qua, không gian cũng theo đó lập tức kích động từng đợt, vô cùng doạ người!

Mà Độc Cô Liệt kia đang đứng ở chỗ hắn đứng lúc trước.

Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Không dám khinh thường, tay phải Diệp Huyền nắm thật chặt chuôi kiếm bên hông, cùng lúc đó, hai loại kiếm ý tựa như thủy triều tràn vào bên trong kiếm của hắn.

Đối diện Diệp Huyền, Độc Cô Liệt nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau một khắc, hắn đột nhiên biến mất, ngay sau đó, một cỗ Nguyên lực cường đại cuốn tới phía Diệp Huyền.

Đối diện, Độc Cô Liệt nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Chém xuống một kiếm này, không gian trước mặt Diệp Huyền trực tiếp bị chém nứt ra, mà cỗ Nguyên lực Độc Cô Liệt thả ra kia cũng trực tiếp vỡ tan, thế nhưng, Diệp Huyền lại lui về sau hơn mấy chục trượng.

Độc Cô Liệt nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:

Đại địa dưới chân hắn trực tiếp nổ tung, cùng lúc đó, hắn vội xông về phía trước, rút kiếm chém xuống một trảm.

Lão giả tên là Cổ Thông cười nói:

Ầm!

- Cổ huynh nói đúng lắm, còn nữa, người này tự tiện xông vào Vô Gian luyện ngục, cũng xem như xâm phạm địa bàn Ngôn gia ta, nếu Liệt huynh không thể bắt được hắn, Ngôn gia ta cũng sẽ ra tay.

Lão giả tên là Ngôn Giới cũng cười nói:

- Độc Cô huynh nói như vậy là sai rồi, Cổ gia ta cùng Độc Cô gia đời đời giao hảo, bây giờ Độc Cô gia có phiền phức, sao Cổ gia ta có thể ngồi yên không để ý đến?

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

- Chư vị, đây là việc nhà của Độc Cô gia ta, Độc Cô gia ta muốn tự mình giải quyết!

Nói xong, hắn nhìn về phía hai lão giả Cổ gia cùng với Ngôn gia cách đó không xa:

- Cổ Thông huynh, Ngôn Giới huynh, Độc Cô gia ta có thể tự mình giải quyết người này, cũng không cần hai vị ra sức tương trợ.

Diệp Huyền ngừng lại, khóe miệng của hắn, một vệt máu tươi chậm rãi tràn ra ngoài.

- Đến, tiếp tục!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Quả thật có chút năng lực.

Nghe được lời nói của hai lão giả kia, vẻ mặt Độc Cô Liệt lập tức trở nên có chút âm trầm.

Mà nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên cười nói:

- Ngươi muốn đuổi bọn hắn đi, sau đó độc chiếm bảo vật trên người ta đây... Ý nghĩ cũng thật không tệ, đáng tiếc, người ta không mắc mưu, ha ha...

Độc Cô Liệt nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, vật kia trên người ngươi, là Độc Cô gia ta...

Diệp Huyền cười nói:

- Độc Cô gia? Ngươi nói của Độc Cô gia thì là của Độc Cô gia sao?

Độc Cô Liệt nhìn Diệp Huyền, một lát sau, hắn khẽ gật đầu:

- Chẳng phải ngươi muốn đơn đấu sao? Đến, chúng ta tiếp tục.

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyền, mà Diệp Huyền lại chậm rãi đi về phía Độc Cô Liệt cách đó không xa.

- Ta tới đi!

Độc Cô Huyên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười khẽ:

Nói xong, nàng nhẹ nhàng xoay tròn tay phải, đang muốn xuất thủ, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên giữ lại tay nàng.

- Cứ chiến một trận chẳng phải sẽ biết sao?

Độc Cô Huyên cười nói:

- Đánh thắng được, sau khi ngươi rời đi, ta sẽ đến tìm ngươi.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Sau khi ta rời đi, ngươi sẽ chết.

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyền, nhìn một chút, nàng đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng phất qua gương mặt Diệp Huyền:

- Chỉ cần ngươi và Linh Nhi sống sót, cho dù ta chết, cũng không có gì. Hơn nữa, có thể gặp lại ngươi lần nữa, mẫu thân đã rất thỏa mãn.

Nói xong, nàng quay người nhìn về phía Độc Cô Liệt cách đó không xa:

- Tam thúc, để ta thay thế nhi tử của ta đánh với ngươi một trận, được không?

Độc Cô Liệt cười lạnh:

- Nếu như ngươi ở thời kì đỉnh phong, Tam thúc của ngươi có lẽ sẽ còn kiêng kị ngươi một chút, về phần ngươi bây giờ, Nguyên Thần bị hao tổn, thực lực không bằng ba thành thời kì đỉnh phong, ngươi làm sao đánh với ta một trận?

Độc Cô Huyên cười nói:

- Ngươi đánh thắng được bọn hắn sao?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Độc Cô gia còn có ít nhất hai tên Vô Thượng Chi Cảnh ẩn trong bóng tối, đợi chút nữa ta sẽ cản bọn hắn lại, ngươi tìm cơ hội rời đi, hiểu rõ?

Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua Độc Cô Liệt, sau đó quay người nhìn về phía Diệp Huyền, huyền khí truyền âm:

Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ, mà lúc này, Độc Cô Huyên cách đó không xa đột nhiên ngăn ở trước mặt Diệp Huyền.

Nhìn bóng lưng Diệp Huyền, Độc Cô Huyên có chút mờ mịt, người thiếu niên trước mắt này, đã trưởng thành.

Không còn là tiểu tử trước kia, mỗi ngày cùng Diệp Linh đi theo sau lưng nàng.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy cõi lòng đau nhói.

Những năm đã qua, rốt cục hắn và Diệp Linh đã trải qua những chuyện gì? Mới khiến cho tính cách của hắn phát triển đến như vậy...

Nơi xa, Diệp Huyền đi về phía Độc Cô Liệt, cứ bước đi, trên người hắn đột nhiên bạo phát ra một cỗ kiếm thế cường đại!

Kiếm thế của Đại Kiếm Tiên!

Tất cả mọi người giữa sân đang nhìn Diệp Huyền.

Ba trượng trước mặt Độc Cô Liệt, Diệp Huyền ngừng lại, giờ phút này, khí thế trên người hắn đã đạt đến đỉnh phong.

Độc Cô Liệt nhìn Diệp Huyền:

- Không thể không nói, ngươi quả thực hết sức yêu nghiệt, dưới Vô Thượng Chi Cảnh, hiếm có ai có thể so sánh với ngươi. Đáng tiếc, cảnh giới của ngươi quá thấp, nếu ngươi đạt đến Nguyên Cảnh, có lẽ có thể chiến một trận với lão phu!

Diệp Huyền cười cười, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái.

Oanh!

Một cỗ lực lượng màu vàng đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên chấn động ra trong sân, đám người xung quanh bị cỗ khí tức cường đại này chấn cho liên tục lùi lại.

Vô Địch Kim Thân!

Diệp Huyền rất rõ ràng, hiện tại nếu hắn muốn chém giết Độc Cô Liệt trước mắt này, nhất định phải bại lộ át chủ bài.

Bằng không, với cảnh giới của hắn bây giờ, cho dù tăng thêm Tiên Linh kiếm, cũng không làm gì được đối phương.

Vô Địch Kim Thân vừa ra, vẻ mặt Độc Cô Liệt trước mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi:

- Khí tức này... Ngươi làm sao có thể...

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, trực tiếp đi tới đỉnh đầu Độc Cô Liệt, sau một khắc, hắn đột nhiên nện xuống một quyền.

Độc Cô Liệt vung lên tay phải, một cỗ lực lượng cường đại chấn động ra.

Oanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận