Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 768: Tới Rồi Sao?

Bên trong tinh không, Tinh Chủ híp lại hai mắt:

- Ngươi là người cuồng vọng nhất bản chủ từng gặp qua, hi vọng thực lực của ngươi cũng tương xứng với sự cuồng vọng của ngươi!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên bấm tay điểm xuống phía dưới một cái, vừa điểm xuống, một sợi hàn mang bắn nhanh xuống từ bên trong tinh không, sợi hàn mang này tựa như một đạo sao băng, vô thanh vô tức, không có nửa điểm gợn sóng lực lượng!

Mà vừa nhìn thấy sợi hàn mang này, sắc mặt đám người Vị Ương Thiên đều trở nên ngưng trọng.

Ngay cả Đại thần lầu hai cũng hiện lên trong mắt một tia kinh ngạc:

- Siêu việt thiên địa...

Diệp Huyền vội vàng hỏi:

- Có ý tứ gì?

Người trong nghề vừa ra tay, lập tức có thể biết được, hắn biết, bản thân đã có chút đánh giá thấp Đế Hình trước mắt này.

Thanh âm vừa dứt, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái.

Chỉ là vung tay một cái, sợi hàn mang kia tựa như một làn khói xanh, tung bay theo gió.

- Thật là cấp thấp...

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Đế Hình bên trong tinh không, lúc này, sợi hàn mang kia đã đi tới đỉnh đầu Đế Hình.

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người giữa sân ngây ra như phỗng!

Đại thần lầu hai trầm giọng nói:

Vô cùng bình tĩnh!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Đế Hình nhẹ nhàng vung lên tay phải.

- Tinh Chủ này đã đụng chạm đến cánh cửa "Đạo", lực lượng của hắn đã siêu việt mảnh thế giới này, những hạn chế của thế giới này đều không còn hữu hiệu đối với hắn, loại tình huống này, đối với những người thuộc thế giới này mà nói, hắn tựa như thần linh, bởi vì hắn ở bên ngoài pháp tắc, không chịu bất cứ pháp tắc gì của mảnh thiên địa này hạn chế.

Phía dưới, Đế Hình ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Chủ, lắc đầu:

Rất nhanh, vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng lên, rất nhiều cường giả dường như nổi điên bỏ chạy đến sâu trong tinh không...

Nhìn thấy một màn này, Tinh Chủ bên trong tinh không kia lập tức nheo lại hai mắt, sâu trong đôi mắt, có thêm một tia ngưng trọng.

Mấy hơi thở sau, phía trên tinh không đã kinh biến đến mức trống rỗng, chỉ còn lại một mình Tinh Chủ kia.

Thế nhưng sau một khắc, sắc mặt tất cả mọi người giữa sân đại biến, bởi vì ở bên trong tinh không kia, thân thể của vô số người đột nhiên bắt đầu hư ảo, có thể nói, ngoại trừ Tinh Chủ kia, thân thể của tất cả mọi người bên cạnh hắn đều đang bắt đầu mờ đi!

Bao quát cả Tinh Chủ kia!

Tinh Chủ bước ra phía trước một bước, hắn cách không vồ một trảo về phía Đế Hình, một trảo này, không gian xung quanh Đế Hình trực tiếp vỡ tan yên diệt với một tốc độ cực nhanh!

Đế Hình cười nói:

- Ngươi... Không có khả năng!

Tinh Chủ nhìn chằm chằm Đế Hình:

- Mảnh Tinh Vực này... Quá yếu!

Mà lúc này, Đế Hình đi tới trước mặt Tinh Chủ.

Đế Hình cười nói:

- Rốt cục ngươi là ai!

Tinh Chủ nhìn chằm chằm Đế Hình:

- Rốt cục ngươi là người phương nào!

Đế Hình chậm rãi đóng hai mắt lại:

- Yếu, ngươi quá yếu!

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, nói khẽ:

- Một người bị lịch sử lãng quên.

Nhìn thấy một màn này, đồng tử của Tinh Chủ bên trong tinh không kia co rụt lại:

Cứ như vậy, không biết kéo dài bao lâu, ngọn lửa kia chậm rãi tiêu tán, mà Đế Hình vẫn ở đó, hơn nữa là một chút việc cũng không có!

Mà trong ánh mắt của mọi người, chỉ thấy không gian xung quanh Đế Hình kia bốc cháy lên.

- Đế Hình!

Tinh Chủ gằn giọng nói:

- Chưa từng nghe qua!

Đế Hình cười khẽ:

- Vậy ngươi hãy đi chết đi!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất, thế nhưng sau một khắc, hắn đã trở lại tại chỗ, nhưng mà giờ phút này, trong tay hắn xách theo một đầu lâu đẫm máu!

Chính là đầu lâu của Tinh Chủ kia!

Tất cả mọi người giữa sân ngây người!

Thế mà bị miểu sát rồi?

- Là rất khó chịu, nhưng mà, dường như chuyện này không quá liên quan với ta a?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tháp này tù giam ta sáu vạn bảy ngàn năm, sáu vạn bảy ngàn năm a! Ngươi có biết ta đã có cảm thụ gì không?

Đế Hình nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền yên lặng.

Qua trong giây lát, Đế Hình xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Đầu lâu kia trực tiếp hóa thành hư vô.

Đế Hình nhìn về phía sâu trong tinh không:

- Bản thể có muốn đi qua không?

Bản thể!

Tinh Chủ này cũng không phải bản thể, mà chỉ là phân thân!

Chỗ sâu trong tinh không xa xôi, không có bất kỳ lời gì đáp lại.

Đế Hình lắc đầu:

- Không có ý nghĩa.

Nói xong, hắn quay người nhìn qua đám người Diệp Huyền phía dưới, chuẩn xác mà nói, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Diệp Huyền.

Oanh!

Bên trong tinh không, Đế Hình nhìn thoáng qua đầu lâu trong tay, lắc đầu, nhẹ nhàng bóp.

Diệp Huyền: "..."

- Hiện tại đã hiểu rõ rồi chứ? Cường giả ở bên ngoài, so với cường giả ở bên trong, không cùng một cấp bậc...

Bên cạnh Diệp Huyền, Đại thần lầu hai nói khẽ:

Diệp Huyền cũng sửng sốt, Tinh Chủ mạnh mẽ như thế lại bị miểu sát như vậy sao?

Đế Hình nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi là tháp chủ!

Diệp Huyền nói:

- Người nhốt ngươi, cũng không phải là ta, nếu như ngươi muốn báo thù, hẳn là đi tìm nguyên chủ nhân của tháp này.

Đế Hình lắc đầu:

- Đánh không lại!

Diệp Huyền: "..."

Đế Hình nhìn Diệp Huyền:

- Bản đế không muốn lãng phí thời gian. Ta chỉ hỏi một câu, chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp có tới không?

Chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp?

Diệp Huyền yên lặng.

Nữ tử váy trắng có tới không?

Chính hắn cũng không biết.

Mà nếu nữ tử váy trắng không xuất hiện, tình thế của hắn bây giờ, chắc chắn là phải chết!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên thôi động Giới Ngục tháp, nhưng mà, Giới Ngục tháp mới vừa xuất hiện, đã trực tiếp trở lại trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Hình, Đế Hình lắc đầu:

- Muốn liều mạng đánh cược? Không, ngươi quá yếu! Cũng không đúng, phải nói là ngươi còn quá trẻ.

Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đè ép về phía Diệp Huyền.

Vừa đè ép, vẻ mặt Diệp Huyền bỗng nhiên đại biến, giờ khắc này, hắn thật sự cảm nhận được khí tức tử vong!

Hắn cảm thấy thân thể của bản thân muốn vỡ tan!

Đúng lúc này, Đại thần lầu hai kéo Diệp Huyền lui ra phía sau, nàng chụp một trảo về phía Đế Hình.

Đế Hình lắc đầu, tiện tay vung lên.

Oanh!

Đại thần lầu hai trực tiếp bay ra ngoài, những nơi đi qua, không gian trực tiếp yên diệt, biến thành một màu đen kịt, hơn nữa, pháp tắc của mảnh thiên địa này vậy mà lại vô phương chữa trị không gian!

Đế Hình đưa tay lại chụp về phía Diệp Huyền, Vị Ương Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Đế Hình lắc đầu:

- Sâu kiến...

Thanh âm vừa dứt, hắn đấm ra một quyền!

Sắc mặt Vị Ương Thiên đại biến, hai tay đột nhiên đưa ra phía trước chặn lại.

Oanh!

Cả người Vị Ương Thiên trực tiếp bay ra ngoài, bên ngoài ngàn trượng, Vị Ương Thiên vừa dừng lại, hai tay nàng trực tiếp nát bấy thành hư vô!

Đế Hình nhìn thoáng qua Vị Ương Thiên, nói khẽ:

- Đỡ một kích của ta mà không chết, ngươi cũng miễn cưỡng xem như không tệ, đáng tiếc, ở trong mắt bản đế, vẫn là sâu kiến như cũ!

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Vốn là muốn chờ chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp tới, mà hiện tại xem ra, hẳn là đối phương sẽ không xuất hiện.

Nói đến đây, hắn lắc đầu:

- Đáng tiếc, thiếu đi một chút niềm vui thú.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua tất cả mọi người trước mặt, nói khẽ:

- Các ngươi, thật sự rất yếu... Ngày đầu tiên bản đế thoát ra ngoài, thôi thì bắt các ngươi tế trời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận