Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1383: Ngươi cứ diễn đi

Rầm rầm rầm rầm!

Từng tiếng nổ vang lên không ngớt.

Không gian xung quanh Lý Cuồng Sinh có rất nhiều những đường bạch quang đang xuyên qua, mà Lý Cuồng Sinh thì đang dùng cánh tay để đối kháng!

Vụt vụt vụt!

Lý Cuồng Sinh lùi mạnh về phía sau. Tiếp đó, hắn ta đạp chân phải, đường kim quang trên hai cánh tay cũng bùng phát.

Ầm!

Không gian bốn phía rung chuyển kịch liệt và bắt đầu nứt vỡ như mạng nhện. Còn trên hai cánh tay của Lý Cuồng Sinh thì có hai sợi dây đàn mảnh!

Hộ tí của hắn ta cũng xuất hiện vô số những vết nứt!

Không gian bốn bề rung chuyển kịch liệt, cả hai người đều lùi mạnh về phía sau!

Quân Vô Tiễn gật đầu, hắn ta đang định ra tay thì lúc này, phía không xa bỗng truyền tới một luồng khí tức vô cùng to lớn.

Những tiếng đàn đinh tai nhức óc vang lên. Ngay sau đó, một đường bạch quang xông thẳng lên trời. Đường bạch quang ấy trực tiếp nuốt trọn lấy Lý Cuồng Sinh.

Ở phía xa xa, Lâm Diệu âm đột nhiên nói: “Cùng nhau ra tay đi!”

Lâm Diệu âm liếc nhìn phía trên, hai tay nàng bỗng ấn chặt dây đàn, sau đó thả lỏng tay.

Trước ngực hắn ta có một chữ “Duy” nho nhỏ!

Lý Cuồng Sinh nhìn Lâm Diệu âm ở phía xa xa, hắn ta nhếch khóe miệng: “Hay cho một đòn âm kích, quả là danh bất hư truyền!”

Trông thấy luồng khí tức ấy, Lý Cuồng Sinh lập tức bật cười: “Ha ha…”

Uỳnh!

Dứt lời, Lý Cuồng Sinh bèn chắp hai tay lại, đôi hộ tí đó bỗng dung hợp lại thành một cây trường thương, hắn ta nhảy lên rồi đâm thương xuống.

Sau khi dừng lại, Lý Cuồng Sinh bèn nhìn cây trường thương trong tay mình. Lúc này, cây thương của hắn ta đã hoàn toàn nứt gãy, Lý Cuồng Sinh bèn phất tay phải, một là phù lục màu tím lập tức xuất hiện trên thân cây thương. Rất nhanh sau đó, cây thương bắt đầu hồi phục với một tốc độ cực nhanh.

Lão giả nhìn Lý Cuồng Sinh: “Món bảo vật đó đâu?”

Rầm rầm!

Lý Cuồng Sinh mỉm cười: “Hóa ra là Lê Tiến Võ trưởng lão, chào mừng trưởng lão tới với Ma Đô!”

Rất nhanh sau đó, một lão giả mặc y phục màu trắng đã xuất hiện trước mặt hắn ta.

Cường giả của Vạn Duy học viện!

Gương mặt hắn ta tràn ngập vẻ sững sờ.

Giới Ngục tháp đâu rồi?

Không những chết không toàn thây mà hắn ta còn làm liên lụy đến cả Ma Đô nữa!

Lý Cuồng Sinh khẽ gật đầu, hắn ta xòe lòng bàn tay ra. Tuy nhiên, chẳng có cái gì xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn ta cả.

Lý Cuồng Sinh trầm giọng nói: “Không thấy cái tháp đó đâu nữa!”

Lê Tiến Võ liếc nhìn hắn ta rồi hỏi lại: “Món bảo vật đó đâu?”

Lê Tiến Võ cũng hơi khựng người lại. Tiếp đó, hắn ta híp hai mắt, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng: “Ngươi đang đùa lão phu đấy à?”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.

Không thấy đâu nữa!

Lý Cuồng Sinh chau chặt mày. Rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn ta tái mét.

Thế nhưng sao đột nhiên Giới Ngục tháp lại biến mất chứ?

Trong đầu Lý Cuồng Sinh bây giờ đang tràn ngập những dấu hỏi chấm.

Lúc này, Lê Tiến Võ ở Vạn Duy học viện bỗng chau mày: “Sao thế?”

Cái tháp đâu rồi?

Hắn ta cũng không biết tại sao Giới Ngục tháp lại biến mất nữa, chỉ biết nếu như lúc này hắn ta không lấy Giới Ngục tháp ra thì thể nào cũng sẽ chết không toàn thây!

Giới Ngục tháp biến mất rồi!

Lúc này, sắc mặt Lý Cuồng Sinh tái mét, tay hắn ta cũng đang run rẩy.

Lý Cuồng Sinh trầm giọng nói: “Lê trưởng lão, món bảo vật đó thực sự đã mất tích!”

“Hỗn xược!”

Lê Tiến Võ bỗng nhiên quát lên. Hắn ta phất tay áo, một luồng sức mạnh cực lớn xuất hiện.

Uỳnh!

Lý Cuồng Sinh lập tức lùi mạnh về phía sau!

Diệp Huyền đang âm thầm quan sát mọi chuyện, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lê Tiến Võ, trong lòng thì thầm kinh ngạc. Thực lực của lão đầu này không phải mạnh bình thường thôi đâu!

Ở phía xa xa, Lý Cuồng Sinh cảm thấy bực tức vô cùng. Hắn ta biết mình và Ma Đô đã bị kẻ khác tính kế!

Là ai đã tính kế hắn ta?

Hình như Lý Cuồng Sinh bỗng nghĩ ra điều gì đó, hắn ta bỗng nhìn về phía mấy người Quân Vô Nhan: “Là các ngươi! Các ngươi đã hãm hại Ma Đô chúng ta!”

Quân Vô Nhan nhìn Lý Cuồng Sinh: “Lý Cuồng Sinh, ngươi cứ diễn tiếp đi, chúng ta đang xem đây!”

Lý Cuồng Sinh nhìn Lê Tiến Võ, hắn ta nói: “Lê trưởng lão, chuyện này tuyệt đối là do mấy người bọn họ liên thủ để hãm hại Ma Đô chúng ta! Mong Lê trưởng lão minh giám!”

Lê Tiến Võ liếc nhìn Lý Cuồng Sinh: “Ngươi bảo đệ tử Ma Đô thông báo với ta, nói món chí bảo kia đang nằm trong tay ngươi, mà vừa rồi lúc ta hỏi ngươi, ngươi chuẩn bị đưa nó cho ta nhưng bây giờ ngươi lại nói bọn họ hãm hại ngươi, ngươi tưởng lão phu bị ngu sao?”

Sắc mặt Lý Cuồng Sinh trở nên vô cùng khó coi.

Lê Tiến Võ híp mắt lại: “Lý Cuồng Sinh, theo lão phu thấy thì ngươi đang muốn độc chiếm bảo vật của Vạn Duy học viện. Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không giao thứ đồ đó ra thì hôm nay lão phu sẽ trừ khử ngươi!”

Sắc mặt Lý Cuồng Sinh khó coi đến cực điểm. Lúc này, hắn ta có nỗi khổ mà không nói ra được, oan ức vô cùng.

Thấy Lý Cuồng Sinh không lên tiếng, Lê Tiến Võ đột nhiên biến mất ngay tại chỗ!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Lý Cuồng Sinh kinh ngạc. Hắn ta quay người chạy như bay, tốc độ cực kì nhanh, chớp mắt đã tiến vào Ma Đô. Thế nhưng rất nhanh sau đó một luồng sức mạnh cực lớn đã đánh bay hắn ta.

Mọi người sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận