Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1666: Sợ rằng không có kết quả tốt

Trên đám mây nào đó, một bạch y nam tử ngồi xếp bằng trong tầng mây, trước mặt hắn ta là Nguyên Thiên và Trần Độc Cô.

Qua hồi lâu, một gã hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt bạch y nam tử cách đó không xa, hắc y nhân thi lễ sau đó nói: “Còn sống!”

Còn sống!

Bạch y nam tử mở mắt, nhìn hắc y nhân: “Còn sống?”

Hắc y nhân gật đầu: “Vâng! Hơn nữa, hình như đã trở nên mạnh hơn!”

Bạch y nam tử lắc đầu cười: “Thật đúng là lợi hại! Tình huống như vậy mà hắn cũng có thể vượt qua nghịch cảnh mà sống sót!”

Hắc y nhân trầm giọng nói: “Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”

Bạch y nam tử cười nói: “ Cứ để ý hắn là được!”

Bạch y nam tử bật cười, sau đó nói: “Sợ cũng bình thường, ta cũng kiêng kỵ vô cùng.”

Trần Độc Cô lắc đầu: “Mặc kệ như thế nào, ta đề nghị mau chóng diệt trừ người này, nếu để người này đánh thức Đệ Cửu, khi đó sẽ cực kỳ phiền toái!”

Hắn ta thật sự sợ hãi yêu nghiệt Diệp Huyền này.

Bạch y nam tử nhìn Trần Độc Cô: “Trần tông chủ thấy thế nào?”

Bạch y nam tử cười nói: “Sao hả, sợ rồi sao?”

Nữ nhân này cường đại đến mức phi lý!

Hắc y nhân hơi gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Đệ Cửu!

Nguyên Thiên gật đầu: “Phải!”

Lúc này Nguyên Thiên đột nhiên nói: “Hắn lại trở nên mạnh mẽ!”

Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”

Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.

Nhân sinh của người này quả thực giống như gian lận vậy!

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn ta quay đầu nhìn hai người Trần Độc Cô: “Đừng đi đánh chủ ý lên Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện, như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

Người mà hắn ta kiêng dè thật sự chính là nữ nhân này!

Bạch y nam tử nở nụ cười, sau đó đứng dậy: “Xem ra muốn giết chết người này vẫn phải trả một cái giá lớn mới được!”

Trần Độc Cô lạnh nhạt nói: “Không có tính toán gì!”

Nói xong, hắn ta xoay người biến mất ở phía chân trời xa xa.

Nguyên Thiên trầm mặc tại chỗ một lát, sau đó cũng xoay người rời đi.

Bạch y nam tử lắc đầu: “Các ngươi như vậy chỉ tổ chọc giận hắn, để hắn không tiếc bất cứ giá nào liều mạng với chúng ta.”

Nguyên Nhất nhẹ giọng nói: “Cũng may Tiểu Đạo cô nương bằng lòng tương trợ, bằng không Thái Nhất tông ta không cách nào sinh tồn ở nơi này được!”

Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Chúng ta có thể dùng Vạn Duy thư viện và Phù Văn tông uy hiếp hắn!”

Diệp Huyền hơi gật đầu: “Tiền bối, bây giờ chúng ta đi tìm Phệ Linh Thiên Thú sao?”

Nguyên Nhất gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước sau khi các tổ sư tránh thoát Ngũ Duy kiếp, chúng ta vẫn ở chỗ này sinh tồn, đương nhiên chúng ta vẫn luôn chú ý thế giới bên ngoài.”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía sau đó nói: “Tiền bối, Thái Nhất tông vẫn luôn ở nơi này sao?”

Nguyên Thiên khẽ nhíu mày, hắn ta đang muốn nói chuyện nhưng bạch y nam tử lại nói: “Hai người các ngươi nếu không muốn đi theo ta thì rời đi đi, muốn làm gì thì tùy các ngươi!”



Thái Thượng giới.

Sau khi Diệp Huyền đi theo Nguyên Nhất đến Thái Thượng giới, hắn phát hiện chỗ này linh khí rất mỏng manh, đã không còn thích hợp cho người tu luyện ở lại!

Nguyên Thiên trầm mặc một lát sau đó lạnh lùng nói: “Trần huynh, ngươi tính sao?”

Nói xong hắn ta xoay người rời đi.

Trần Độc Cô nhìn thoáng qua Nguyên Thiên, sau đó nói: “Trở về tìm trưởng bối Phệ Linh tộc của ngươi thương lượng một chút đi!”

Hắn ta trầm giọng nói: “Người này quá thần bí, nếu chúng ta đi theo hắn ta sợ là sẽ không có kết quả tốt.”

Nguyên Nhất cười nói: “Không vội, tiểu hữu theo ta!”

Nói xong, hắn ta dẫn Diệp Huyền đi về phía xa xa.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền đã thấy một ngọn núi cao chót vót, một phần của đỉnh núi ở ngay trong tầng mây, mà ở trong tầng mây mơ hồ có thể thấy được một tòa đại điện cổ xưa.

Nguyên Nhất chỉ vào tòa đại điện và nói: “Thái Nhất điện là chính điện của Thái Nhất tông ta, tiểu hữu theo ta!”

Nói xong, hắn ta vung tay phải lên, cùng Diệp Huyền biến mất tại chỗ, lần thứ hai xuất hiện đã ở trước Thái Nhất điện. Không thể không nói, tòa Thái Nhất điện này rất có khí thế, đại điện không nguy nga lộng lẫy nhưng lộ ra một khí tức cổ xưa, đây là do trải qua năm tháng lắng đọng mà có.

Lúc này, có hai lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Nguyên Nhất.

Nguyên Nhất cười nói: “Tiểu hữu, hai vị này là trưởng lão của Thái Nhất tông ta, là Lâm Tú cùng Lý Thanh.”

Diệp Huyền chắp tay với hai người: “Xin chào hai vị tiền bối!”

Hai lão giả nhìn Nguyên Nhất, Nguyên Nhất nói: “Vị Diệp Huyền tiểu hữu này là bằng hữu của Tiểu Đạo cô nương, ừm, một bằng hữu tốt, bây giờ hắn đến tương trợ Thái Nhất tông chúng ta!”

Bằng hữu của Tiểu Đạo!

Nghe những lời này, Lâm Tú cùng Lý Thanh vội vàng đáp lễ.

Nguyên Nhất nói: “Tiểu hữu, xin mời theo ta đi một chuyến tới bảo khố của Thái Nhất tông ta!”

“Bảo khố sao?”

Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Tiền bối có ý gì?”

Nguyên Nhất trầm giọng nói: “Lần này nếu không phải có tiểu hữu tương trợ thì sợ là Tiểu Đạo cô nương sẽ không tương trợ Thái Nhất tông ta, vì cảm tạ tiểu hữu, Thái Nhất tông ta...”

Diệp Huyền đột nhiên khoát tay: “Nguyên Nhất tiền bối, ngươi sai rồi!”

Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ta giúp ngươi là vì cảm thấy ngươi không tệ chứ không phải muốn mưu đồ gì đó của Thái Nhất tông, nói thật, bảo vật trên thế gian này có thể khiến cho ta coi trọng cũng không được bao nhiêu! Ta đến hỗ trợ chỉ là đơn thuần đến hỗ trợ, kết một phần thiện duyên cùng chư vị mà thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận